Nếu bạn muốn trái tim người khác thuộc về mình, thì bạn phải mang trái tim mình ra trao đổi.
Ngôn từ! Chỉ là ngôn từ mà thôi! Chúng mới kinh khủng làm sao! Rõ ràng, sống động, và tàn nhẫn làm sao! Người ta không thể trốn khỏi chúng. Và vậy mà trong chúng có phép màu tinh tế làm sao! Chúng dường như có thể trao hình hài cho những thứ vô hình dáng, và tự thân có âm nhạc cũng ngọt ngào như tiếng đàn viôn hay tiếng sáo. Chỉ là ngôn từ mà thôi! Còn có thứ gì thực hơn ngôn từ sao?
Words! Mere words! How terrible they were! How clear, and vivid, and cruel! One could not escape from them. And yet what a subtle magic there was in them! They seemed to be able to give a plastic form to formless things, and to have a music of their own as sweet as that of viol or of lute. Mere words! Was there anything so real as words?
So với tiền tài thì sức mạnh của tình yêu quả là yếu ớt và không liên quan đến khái niệm trắng đen hay đúng sai.
Bạn không thể tạo danh tiếng trên những điều bạn sẽ làm. Thật đơn giản, hãy tưởng tượng, tường thuật rồi bước ra ngoài đi vào thế giới và thực hiện điều đó.
Ngày nay chúng ta sợ hãi những từ đơn giản như lòng tốt và khoan dung và nhân hậu. Chúng ta không tin vào những ngôn từ tốt đẹp xưa cũ bởi chúng ta không còn tin vào những giá trị tốt đẹp xưa cũ nữa. Và đó là vì sao thế giới thật bệnh hoạn.
Today we are afraid of simple words like goodness and mercy and kindness. We don’t believe in the good old words because we don’t believe in good old values anymore. And that’s why the world is sick.
Ở đời có 3 điều đáng tiếc
Một là việc hôm nay bỏ qua
Hai là đời này chẳng học
Ba là thân này lỡ hư.
Một số người đem nỗi nhớ nhà ra để nói lên, để ca hát, để tản bộ, để ngồi nghỉ, để đi vào giấc ngủ, để bắt nó phải im lặng, thật lâu, và vô vọng. Có người nói theo thời gian, nỗi nhớ nhà mất đi những đặc điểm cụ thể, và bắt đầu âm ỉ, và chỉ đến lúc đó nó mới hoàn toàn nghiến ngấu ta, vì nó không còn tập trung vào một ngôi nhà vật chất. Tôi là một trong những người nói như thế.
Some people speak and sing and walk and sit and sleep and silence their homesickness, for a long time, and to no avail. Some say that over time homesickness loses its specific content, that it starts to smolder and only then becomes all-consuming, because it’s no longer focused on a concrete home. I am one of the people who say that.
Tôi đã thấy những trí tuệ xuất sắc nhất của thế hệ mình bị huỷ diệt vì sự điên rồ, trần truồng điên dại đói khát lê bước qua những phố da đen trong buổi bình minh tìm kiếm một liều cuồng nộ…
I saw the best minds of my generation destroyed by madness, starving hysterical naked, dragging themselves through the negro streets at dawn looking for an angry fix…