Sadness is always the legacy of the past; regrets are pains of the memory.
Nỗi buồn là di sản của quá khứ; sự nuối tiếc là nỗi đau của ký ức.
Sự buồn chán nghỉ ngơi trên thứ hư vô uốn lượn qua sự tồn tại; sự chóng mặt của nó là vô hạn, cũng giống như nhìn xuống vực sâu không đáy.
Boredom rests upon the nothingness that winds its way through existence; its giddiness, like that which comes from gazing down into an infinite abyss, is infinite.
Thứ nỗi buồn duy nhất nguy hiểm và không lành mạnh là thứ nỗi buồn chúng ta mang theo ra bên ngoài để dùng âm thanh nhấn chìm nó; như bệnh dịch được chữa trị một cách thiển cận và ngu dốt, chúng chỉ thu mình lại và sau thời gian ngắn lại bùng lên khủng khiếp hơn nhiều; và dồn lại trong chúng ta và là sự sống, sự sống không được sống, bị phủ nhận và đánh mất, sự sống có thể khiến ta chết.
The only sadnesses that are dangerous and unhealthy are the ones that we carry around in public in order to drown them out with the noise; like diseases that are treated superficially and foolishly, they just withdraw and after a short interval break out again all the more terribly; and gather inside us and are life, are life that is unlived, rejected, lost, life that we can die of.
Thường không hiểu vì sao mỗi ngày đều sống như thế này, phải chăng vì tất cả mọi người đều như vậy, cho nên mình cũng sống như vậy thôi? Đến sức phản kháng hay cự tuyệt đều không có, vậy đành chấp nhận. Mỗi ngày về tới nhà, nằm trên giường trong lòng bỗng ngập tràn cảm giác trống rỗng không rõ vì sao. Luôn có một âm thanh đang gào thét trong đầu rằng tôi không vui, tôi không thích cuộc sống hiện tại của chính mình. Đem tất cả những mệt mỏi vào giấc ngủ, ngày hôm sau thức dậy cũng lại sống như vậy, cuộc sống cứ thế mà lặp đi lặp lại.
Nếu tôi ao ước điều gì, tôi sẽ không ao ước sự giàu sang và quyền lực, mà ước có được nhận thức nhiệt huyết về những tiềm năng, có được đôi mắt luôn trẻ trung và sôi nổi để thấy điều có thể. Những niềm vui không thỏa nguyện, những khả năng không xảy ra. Và có loại rượu nào lấp lánh hơn, ngát hương hơn, làm say sưa hơn những khả năng!
If I were to wish for anything, I should not wish for wealth and power, but for the passionate sense of the potential, for the eye which, ever young and ardent, sees the possible. Pleasure disappoints, possibility never. And what wine is so sparkling, what so fragrant, what so intoxicating, as possibility!
Niềm vui là mục tiêu của sự tồn tại, và ta không thể vấp phải niềm vui, mà phải đạt được nó, và hành động phản bội là để viễn cảnh của nó bị nhấn chìm trong đầm lầy của những khoảng khắc khốn khổ.
Joy is the goal of existence, and joy is not to be stumbled upon, but to be achieved, and the act of treason is to let its vision drown in the swamp of the moment’s torture.
Vì bạn nhận được nhiều niềm vui hơn khi đem niềm vui cho người khác, bạn nên suy nghĩ nhiều về niềm hạnh phúc bạn có thể cho.
Một cậu bé ở tuổi lên ba cảm nhận được số phận của mình là trở thành người đàn ông, vậy nên cậu bé quan sát cha mình, cụ thể là các mối quan tâm, phong cách, lối nói, niềm vui thích, và thái độ đối với công việc.
A boy, by the age of 3 years, senses that his destiny is to be a man, so he watches his father particularly-his interests, manner, speech, pleasures, his attitude toward work.
Sự phong phú tuyệt diệu của trải nghiệm sẽ mất đi đôi chút phần thưởng niềm vui nếu không có giới hạn để vượt qua. Thời khắc lên tới đỉnh núi sẽ chẳng tuyệt vời được bằng một nửa nếu không phải đi qua những thung lũng tối tăm.
The marvelous richness of human experience would lose something of rewarding joy if there were no limitations to overcome. The hilltop hour would not be half so wonderful if there were no dark valleys to traverse.
Khi bạn khóc vì không có đôi giày đẹp, bạn nên cảm ơn vì đã có đôi chân để mang giày.
Lo buồn giống như một ghế xích đu, nó có thể làm cho bạn có việc để làm nhưng không thể làm bạn tiến thêm một bước về phía trước.