Bởi nếu không có tình yêu, ta sẽ mất đi ý chí để sống. Sức sống thể xác và tinh thần của ta sụt giảm, khả năng chống chọi của ta yếu đi, và ta khuất phục trước những căn bệnh thường là chí tử. Ta có thể trốn thoát cái chết thực sự, nhưng những gì còn lại chỉ là sự tồn tại kém cỏi và khô cằn, tinh thần đói khát tới mức chỉ có thể gọi ta là nửa sống.
For without love we will lose the will to live. Our mental and physical vitality is impaired, our resistance is lowered, and we succumb to illnesses that often prove fatal. We may escape actual death, but what remains is a meager and barren existence, emotionally so impoverished that we can only be called half alive.
Mối tình đầu cũng giống như tiếng chuông vậy. Nó đã qua rồi dẫu ta vẫn nghe như những âm vang của nó còn đọng mãi. Không ai có thể tìm lại một tiếng chuông, cũng không ai nên cố tìm cách giữ lại một tiếng chuông. Hãy để những cơn gió nguyên sơ mang thanh âm ấy đi. Nếu không thể tạo nên một điều gì tốt đẹp hơn hiện tại, thì cũng đừng nên phá vỡ hiện tại.
Người thích bạn, cần bạn của hiện tại.
Người yêu bạn, cần bạn của tương lai.
Tình yêu chân chính không phải vừa gặp đã yêu, mà là lâu ngày sinh tình.
Duyên phận chân chính, không phải sự sắp xếp của ông trời, mà là sự chủ động của bạn.
Sự quan tâm chân chính, không phải bạn cho đó là tốt thì bắt người đó thay đổi theo, mà bạn là người đầu tiên nhận ra sự thay đổi của người đó.
Mâu thuẫn chân chính, không phải người đó không hiểu bạn, mà là bạn không thể bao dung người đó.
Sẽ đến lúc chúng ta hiểu ra lời yêu vụng về nhất là lời yêu mong được đáp lại. Bởi tình yêu đó, rốt cục, cũng chỉ là ước muốn chiếm hữu.Lời yêu chân thành nhất, ngược lại, chẳng đòi hỏi và mong cầu gì. Vì chỉ cần nhìn thấy nhau và biết rằng chúng ta vẫn còn sống dưới chung bầu trời, ướt cùng một cơn mưa, là đủ.
Anh bận, quên mất em cũng cần có người ở bên. Anh bận, quên mất rằng em cũng sẽ cô đơn. Anh bận, quên mất em đang đợi điện thoại của anh. Anh bận, quên mất những lời hứa anh nói cùng em. Nhưng anh có biết không, tình yêu không phải là đợi khi nào anh có thời gian rảnh rỗi thì mới cảm thấy trân trọng.