Có người, được nắm chặt tay người yêu mỗi sáng thức dậy, đó đã là bình yên. Có người, được đứng trên đỉnh cao tiền tài, danh vọng, đó đã là bình yên. Có người, được quay về nhà sau một ngày dài mệt mỏi, đó đã là bình yên. Có người, được ngồi ăn cùng nhau một bữa cơm gia đình, đó đã là bình yên. Và có người, thấy mọi chuyện xảy ra đúng như mỗi ngày vẫn trải qua, đó đã là bình yên. Nhưng, có bình yên nào không đổi bằng xót xa?
Tuổi thơ ngây yêu nhau vì tình, nhưng tuổi biết nghĩ phần lớn yêu nhau vì tiền.
Trời cho ta giàu sang sung sướng là chiều chuộng ta để cho ta dễ làm lành; trời bắt ta nghèo khổ lo buồn là mài giũa ta để cho ta kiên gan, bền chí.
Người đàn ông khởi sự bằng tình yêu, kết thúc bằng tham vọng, và thường chỉ cảm thấy thật bình thản khi họ chết.
Tính kiêu căng tự đại neo chắc trong trái tim con người đến nỗi một người lính, một thường dân đi theo quân đội, một người đầu bếp hay một người gác cổng cũng sẽ khoe khoang và muốn sự thán phục, và thậm chí ngay cả các triết gia cũng muốn nó; những người viết chống lại nó muốn có được danh vọng vì đã viết hay, những người đọc muốn có được danh vọng vì đã đọc, và có lẽ chính tôi người viết những dòng này cũng muốn điều đó.
Vanity is so firmly anchored in man’s heart that a soldier, a camp follower, a cook or a porter will boast and expect admirers, and even philosophers want them; those who write against them want to enjoy the prestige of having written well, those who read them want the prestige of having read them, and perhaps I who write this want the same thing.
Ở bất cứ đất nước nào mà tài năng và đức hạnh không có sự tiến bộ, tiền bạc sẽ là thần thánh. Người dân hoặc có tiền hoặc khiến người khác tin rằng mình có tiền. Sự giàu sang sẽ là đức hạnh cao quý nhất, nghèo khó là sự xấu xa thấp hèn nhất. Người có tiền sẽ thể hiện điều đó theo mọi cách có thể. Nếu sự phô trương đó không vượt qua tài sản của họ, mọi thứ vẫn ổn. Nhưng nếu sự phô trương đó vượt qua tài sản của họ, họ sẽ hủy diệt chính mình. Trong đất nước ấy, những cơ đồ lớn nhất sẽ biến mất trong nháy mắt. Người không có tiền sẽ tự hủy diệt mình trong nỗ lực tuyệt vọng để che dấu sự nghèo khó. Đó cũng là một sự sung túc: dấu hiệu giàu sang bên ngoài cho số ít, mặt nạ che sự nghèo khó cho số đông, và nguồn tha hóa cho tất cả.
In any country where talent and virtue produce no advancement, money will be the national god. Its inhabitants will either have to possess money or make others believe that they do. Wealth will be the highest virtue, poverty the greatest vice. Those who have money will display it in every imaginable way. If their ostentation does not exceed their fortune, all will be well. But if their ostentation does exceed their fortune they will ruin themselves. In such a country, the greatest fortunes will vanish in the twinkling of an eye. Those who don’t have money will ruin themselves with vain efforts to conceal their poverty. That is one kind of affluence: the outward sign of wealth for a small number, the mask of poverty for the majority, and a source of corruption for all.
Của hồi môn của nhà giàu giống như chiếc giường đầy gai góc; không nằm xuống thì mệt mà nằm xuống thì đau.
Fame is but the breath of people, and that often unwholesome.
Danh vọng chỉ là hơi thở của con người, và nó thường độc hại.
Người ta cần luôn hiểu rằng tiền bạc và chính trí không thể nào đi cùng nhau. Khi bạn tham gia vào chính trị, đừng bao giờ nghĩ về tiền bạc nữa. Khi bạn đang lãnh đạo một doanh nghiệp, đừng bao giờ nghĩ tới việc liên quan tới chính trị.
One should always understand that money and political power can never go hand in hand. Once you are in politics, don’t ever think about money anymore. Once you are running a business, don’t ever think of being involved in politics.