Gần như có thể nói rằng có mối quan hệ toán học giữa vẻ đẹp của môi trường xung quanh và hoạt động của trẻ nhỏ; trẻ sẽ tình nguyện khám phá trong môi trường đẹp đẽ hơn là trong môi trường xấu xí.
It is almost possible to say that there is a mathematical relationship between the beauty of his surroundings and the activity of the child; he will make discoveries rather more voluntarily in a gracious setting than in an ugly one.
Đàn bà cũng như quả cam: bề ngoài giống nhau, nhưng ruột thì chua ngọt khác nhau.
Một lượng nhỏ lời khen đáng giá bằng cả mớ khinh miệt. Một giọt khuyến khích có ích hơn cả gàu bi quan. Một chén lòng tốt tốt hơn cả tủ phê phán.
A pinch of praise is worth a pound of scorn. A dash of encouragement is more helpful than a dipper of pessimism. A cup of kindness is better than a cupboard of criticism.
Người viết có thể tiến bộ như một con người, hay có thể thụt lùi. … Sự tò mò, phản ứng của anh ta với cuộc đời không thể biến mất. Điều chí tử là thu mình, trở nên ít quan tâm hơn, ít đồng cảm hơn, khô héo tới mức bản thân cuộc đời mất đi phẩm vị, và lòng nhiệt tình đối với sự thấu hiểu con người biến thành mệt mỏi và chán ghét.
The writer can grow as a person or he can shrink. … His curiosity, his reaction to life must not diminish. The fatal thing is to shrink, to be interested in less, sympathetic to less, desiccating to the point where life itself loses its flavor, and one’s passion for human understanding changes to weariness and distaste.
Ôi! tình yêu, khi người bám được vào ta thì có thể nói: xin vĩnh biệt sự khôn ngoan.
Hãy nhớ rằng những suy nghĩ chủ đạo của bạn sẽ hấp dẫn bản sao vật lý của chúng, theo quy luật tự nhiên rõ ràng, qua con đường ngắn nhất và thuận tiện nhất. Hãy cẩn thận về điều mà những suy nghĩ của bạn tập trung vào.
Remember that your dominating thoughts attract, through a definite law of nature, by the shortest and most convenient route, their physical counterpart. Be careful what your thoughts dwell upon.
Bất cứ ai không thấy được sự phù phiếm của thế giới, chính bản thân mình rất tự đại. Vậy ai không thấy nó, ngoài những người trẻ tuổi mà cuộc đời là tất cả những tiếng động, những trò tiêu khiển, và những suy nghĩ cho tương lai?
Anyone who does not see the vanity of the world is very vain himself. So who does not see it, apart from young people whose lives are all noise, diversions, and thoughts for the future?
Không ai muốn chết. Thậm chí cả những người muốn tới thiên đường cũng không muốn phải chết để lên được đó. Và cái chết là điểm đến của tất cả chúng ta, không ai có thể trốn thoát. Và nên như vậy, bởi Cái chết có lẽ là phát minh tốt nhất của Sự sống. Nó là tác nhân thay đổi của cuộc sống. Nó xóa cái cũ để mở đường cho cái mới. Ngay bây giờ là bạn, nhưng một ngày không xa hôm nay, bạn dần dần sẽ trở nên già và bị xóa đi. Tôi xin lỗi nếu điều đó nghe có vẻ cường điệu, nhưng đó hoàn toàn là sự thật.
No one wants to die. Even people who want to go to heaven don’t want to die to get there. And yet death is the destination we all share. No one has ever escaped it. And that is as it should be, because Death is very likely the single best invention of Life. It is Life’s change agent. It clears out the old to make way for the new. Right now the new is you, but someday not too long from now, you will gradually become the old and be cleared away. Sorry to be so dramatic, but it is quite true.
Trước đây em cũng giống như anh, em cho rằng hy sinh có thể tác thành hạnh phúc, nhiều năm nay em mới biết em sai rồi, hy sinh bản thân mình nhưng lại không hề mang đến hạnh phúc cho người khác. Bởi vì thật sự yêu một người, cho dù là rời xa, người kia cũng không thể vì thế mà dừng yêu anh ấy. Rất nhiều năm trước em nói với một người, em không yêu anh ấy nữa, lúc nói câu nói đó, em thà rằng bản thân mình chết đi cho xong, nhưng bây giờ em mới hiểu, cho dù lúc đó em có chết thật, anh ấy cũng không dừng yêu em.
Công dụng thực sự của lời nói không phải là biểu đạt ý muốn của ta mà là che giấu nó.
Cuộc đời con người lúc nào cũng phải giống như dòng sông đang chảy trước mặt tôi đây. Vẫn một lòng sông ấy thôi, nhưng nước thì luôn luôn đổi mới.
Đức Phật dạy chúng ta hãy vất bỏ tất cả những gì làm tâm ta đau khổ trong khi hành thiền. Phiền não đau khổ, chứ không phải tâm đau khổ. Chúng ta chẳng biết cái gì là tâm, cái gì là phiền não. Những gì không làm ta thỏa mãn thì ta không muốn gặp. Cuộc sống của chúng ta chẳng khốn khổ gì! Cái khốn khổ ở đây là không thỏa mãn, không hài lòng với cuộc sống. Thật vậy, chỉ có phiền não và khốn khổ mà thôi.
The Buddha taught us that what ever makes the mind distressed in our practice hits home. Defilements are distressed .It’s not that the mind is distressed! We don’t know what our mind and defilements are. What ever we aren’t satisfied with it. Our way of life is not difficult. What’s difficult is not being satisfied , not agreeing with it. Our defilements are the difficulty.