Trên đời có một luật lệ, không phải được viết trong các văn bản mà được sản sinh trong trái tim chúng ta; một luật lệ đến với ta không phải qua đào tạo, phong tục, hay đọc sách, mà bắt nguồn, hấp thụ và nhận được từ chính tự nhiên; một luật lệ đến với ta không phải qua lý thuyết mà nhờ thực hành, không cần hướng dẫn mà nhờ trực giác bẩm sinh. Tôi muốn nói luật lệ đó là, nếu cuộc sống của ta chịu nguy hiểm từ các âm mưu, từ bạo lực, từ cướp bóc vũ trang hay từ kẻ thù, mọi phương thức tự bảo vệ bản thân đều đúng về mặt đạo đức.
There exists a law, not written down anywhere but inborn in our hearts; a law which comes to us not by training or custom or reading but by derivation and absorption and adoption from nature itself; a law which has come to us not from theory but from practice, not by instruction but by natural intuition. I refer to the law which lays it down that, if our lives are endangered by plots or violence or armed robbers or enemies, any and every method of protecting ourselves is morally right.
Chúng ta đều lấy động lực từ mong muốn được khen ngợi, và người càng cao đẹp càng khao khát danh tiếng. Chính bản thân những triết gia, thậm chí trong cuốn sách phê phán danh tiếng, ghi lại tên mình.
We are motivated by a keen desire for praise, and the better a man is the more he is inspired by glory. The very philosophers themselves, even in those books which they write in contempt of glory, inscribe their names.
Sự khác biệt rõ ràng nhất giữa con người và động vật nằm ở điều này: con vật, bởi hầu như được thúc đẩy bởi các giác quan và không có nhiều nhận thức về quá khứ hay tương lai, chỉ sống trong hiện tại. Nhưng con người, bởi anh ta được trao cho lý trí giúp anh ta có thể lĩnh hội được các mối quan hệ, nhìn thấy được căn nguyên của vạn vật, hiểu được tính chất tương hỗ của nguyên nhân và hệ quả, tạo ra sự so sánh, dễ dàng có cái nhìn chung về con đường cả đời mình, và có sự chuẩn bị cần thiết cho cuộc hành trình đó.
The most evident difference between man and animals is this: the beast, in as much as it is largely motivated by the senses and with little perception of the past or future, lives only for the present. But man, because he is endowed with reason by which he is able to perceive relationships, sees the causes of things, understands the reciprocal nature of cause and effect, makes analogies, easily surveys the whole course of his life, and makes the necessary preparations for its conduct.