Là một bộ sưu tập của những mảnh ngôn tình, những đoạn trích dẫn hay trong các tiểu thuyết ngôn tình hay cũng chỉ là một câu nói vu vơ của một gã khờ nào đó..
Tương tư tựa biển sâu, chuyện cũ tận chân trời. Muôn ngàn hàng lệ rơi, càng khiến lòng đau xót. Muốn gặp chẳng gặp được, muốn quên chẳng thể quên. Kiếp trước chưa có duyên, chờ kiếp sau như nguyện.
Có những tình yêu, cắt đi rồi vẫn có thể mọc lại, không đau không ngứa ngứa. Có những tình yêu giống như chiếc răng, mất đi rồi sẽ vĩnh viễn để lại một vết thương sâu nhức không tài nào bù nổi.
Hạnh phúc không phải là tình cờ tìm được, nó là kết quả của sự tích lũy, là kết quả của sự mong đợi. Có đôi lúc, khi bạn đang tuyệt vọng thì hạnh phúc lại đến bên làm bạn. Mỗi ngày sống trên đời, chỉ cần biết quý trọng những người bên cạnh, quan tâm những gì bạn cần quan tâm thì chắc rằng hạnh phúc sẽ đợi bạn ngay phía trước.
Tình yêu vốn dĩ là quá trình tìm hiểu lẫn nhau, không có chuyện người này phải yêu người kia thì mới được.
Anh không phải cá, làm sao biết được niềm vui của cá? Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, tương lai ai vui ai buồn, ai có thể dự đoán.
Để quên đi người mình yêu thì chỉ có hai cách. Một là để mọi chuyện diễn ra theo quy luật tự nhiên, hàng ngày hàng giờ vẫn nhớ đến hình bóng người ấy, nhưng cố gắng không gặp lại nhau, bạn sẽ quên đi người ấy theo thời gian, một tháng không được thì một năm, một năm không được thì hai năm, rồi sẽ có một ngày hình bóng người đó biến mất khỏi tâm trí mà bạn không hề hay biết, thời gian sẽ hàn gắn mọi vết thương lòng. Hai là yêu một người khác, như vậy những kỷ niệm cũ sẽ tàn phai theo năm tháng, đây là liều thuốc diệu kỳ nhất.
Con người là một loài động vật tầm thường, hắn suốt ngày đối nghịch với mình thì lại nghĩ hắn phiền phức, nhưng bỗng nhiên có một ngày người đó trở nên thuận theo mình, thì lại cảm thấy như thiếu cái gì đó.
Người đàn ông không hiểu điều mà một người phụ nữ cần không phải là người đàn ông đó đi trước mặt cô ấy, mà là một người bạn đời chịu dừng lại đợi cô, cùng cô sánh vai đi hết quãng đời còn lại.
Quan tâm một người, sẽ toàn tâm toàn ý vì cảm giác an toàn của người đó, không phải sao? Tình yêu là không thể chịu được nghi ngờ.
Vẫn tưởng rằng có thể quên đi mối tình đó, sau rất nhiều năm mới biết rằng thế nào gọi là khắc cốt ghi tâm… Vốn tưởng rằng có thể quên đi người ấy, trải qua rất nhiều việc mới biết rằng thế nào gọi là không thể nào quên…
Một lời hứa vào lúc quan trọng nhất lại không thực hiện thì chẳng khác nào bị phản bội. Và sau này dù có đi thực hiện thì cũng đã muộn.
Không phải mọi sự kiên trì đều có kết quả tốt, có lúc bỏ cuộc không phải vì sợ thất bại mà là phát hiện ra thực sự nó đã mất đi ý nghĩa, từ bỏ là vì tương lai tốt hơn.
Đằng sau người đàn ông thành công là bóng hình của một người phụ nữ. Còn đằng sau người phụ nữ thành công là sự cô đơn.
Trong cuộc đời chúng ta sẽ gặp gỡ rất nhiều người, yêu rất nhiều người khác nhau, nhưng người sống cùng chúng ta đến già chỉ có thể có một.
Nếu như nước mắt mà còn giả dối được thì trên đời này còn thứ gì để có thể coi là thật được đây!