Chúng ta giết chóc trong mỗi bước chân, không chỉ trong chiến tranh, bạo loạn và xử tử. Chúng ta giết chóc khi nhắm mắt lại trước sự nghèo đói, khổ đau và tủi thẹn. Cũng như vậy, tất cả sự bất kính đối với cuộc sống, tất cả nhẫn tâm, tất cả thờ ơ, tất cả khinh miệt đều chính là giết chóc.
We kill at every step, not only in wars, riots and executions. We kill when we close our eyes to poverty, suffering and shame. In the same way all disrespect for life, all hard-heartedness, all indifference, all contempt is nothing else than killing.
Bủn xỉn quá tất hao phí lớn – Tích trữ nhiều tất có mất mát to, cẩn thận thì không lo, nhẫn nại thì không nhục, tĩnh dưỡng thì thường được yên, tùng tiệm thì thường được đủ. Người lái buôn gian dối thì dối loạn thị trường. Người nông phu lười thì làm hỏng ruộng đất. Người phụ trách tàn bạo làm nhiễu loạn cả nước.
Instead of comparing our lot with that of those who are more fortunate than we are, we should compare it with the lot of the great majority of our fellow men. It then appears that we are among the privileged.
Thay vì so sánh mình với những người may mắn hơn mình, ta nên so sánh mình với số đông con người. Và rồi sẽ có vẻ như chúng ta là những người may mắn.
Khi người giàu ăn cắp, người ta bảo anh ta nhầm lẫn, khi người nghèo ăn cắp, người ta bảo anh ta ăn cắp.
Khởi đầu bao giờ cũng là sự thiếu thốn chứ không phải là những ngày no đủ.
Người đói không màng nghe lẽ phải, chẳng quan tâm đến công lý, cũng chẳng rung động trước lời khẩn cầu.