Tôi từng muốn tự sát hàng trăm lần, nhưng không biết vì sao tôi vẫn yêu cuộc đời. Sự yếu đuối nực cười này có lẽ là một trong những thiên hướng u sầu ngu xuẩn của chúng ta, bởi có điều gì ngu xuẩn hơn khi háo hức muốn đi tiếp vác theo gánh nặng mà mình sẽ vui sướng được vứt đi, khi căm ghét sự tồn tại của bản thân nhưng lại níu giữ nó, khi vuốt ve con rắn đang ngấu nghiến ta cho tới khi nó nuốt hết tim ta?
I have wanted to kill myself a hundred times, but somehow I am still in love with life. This ridiculous weakness is perhaps one of our more stupid melancholy propensities, for is there anything more stupid than to be eager to go on carrying a burden which one would gladly throw away, to loathe one’s very being and yet to hold it fast, to fondle the snake that devours us until it has eaten our hearts away?
Hiểu biết chân lý thì sẽ không còn suy nghĩ và trở thành người có trí tuệ. Không hiểu biết thì suy nghĩ sẽ nhiều hơn trí tuệ hoặc chẳng có chút trí tuệ nào. Suy nghĩ nhiều mà không có trí tuệ sẽ đau khổ tận cùng.
When we know the truth, we become people who don’t have to think much, we become people with wisdom. If we don’t know, we have more thinking than wisdom or no wisdom at all. A lot of thinking without wisdom is extreme suffering.
Không có con đường nào để đi vòng qua đau thương và mất mát: bạn có thể lảng tránh chừng nào bạn muốn, nhưng sớm hay muộn bạn vẫn phải đi vào trong nó, và hy vọng rằng có thể đi xuyên ra bên kia. Thế giới bạn tìm ở nơi đó sẽ không bao giờ giống như thế giới bạn bỏ lại sau.
There’s no way around grief and loss: you can dodge all you want, but sooner or later you just have to go into it, through it, and, hopefully, come out the other side. The world you find there will never be the same as the world you left.
Cũng như thung lũng cho ngọn núi chiều cao, khổ đau cho lạc thú ý nghĩa; cũng như mạch nước là nguồn của suối, nghịch cảnh sâu sắc có thể là châu báu.
As the valley gives height to the mountain, so can sorrow give meaning to pleasure; as the well is the source of the fountain, deep adversity can be a treasure.
Giờ chú cảm thấy vui mừng vì đã trải qua đau khổ và rắc rối, vì điều đó cho phép chú tận hưởng tất cả những niềm vui sướng và hạnh phúc quanh mình một cách sâu sắc hơn nhiều.
He now felt glad at having suffered sorrow and trouble, because it enabled him to enjoy so much better all the pleasure and happiness around him.
Mỗi chúng ta đều có trong mình điều gì đó không thể bị khước từ, thậm chí dù nó khiến ta gào thét để chết. Ta là bản thân mình, đó là tất cả. Giống như truyền thuyết Celtic cổ về con chim với cái gai đâm vào ngực, vẫn hót hết mình và chết. Bởi vì nó phải làm như thế, nhận thức tự thân của nó chẳng thể ảnh hưởng hay thay đổi kết quả, phải không? Ai cũng ngân nga điệu ca nhỏ bé của mình, tin tưởng rằng đó là bài hát hay nhất trên đời. Bạn không thấy sao? Chúng ta tự tạo ra những cái gai của chính mình, và chẳng bao giờ ngừng đếm cái giá. Tất cả những gì ta có thể làm là chịu đựng nỗi đau, và bảo bản thân mình rằng điều đó đáng giá.
Each of us has something within us which won’t be denied, even if it makes us scream aloud to die. We are what we are, that’s all. Like the old Celtic legend of the bird with the thorn in its breast, singing its heart out and dying. Because it has to, its self-knowledge can’t affect or change the outcome, can it? Everyone singing his own little song, convinced it’s the most wonderful song the world has ever heard. Don’t you see? We create our own thorns, and never stop to count the cost. All we can do is suffer the pain, and tell ourselves it was well worth it.
Khi đau khổ phát sinh, hãy tự ý thức rằng chẳng có ai nhận chịu đau khổ. Nếu nghĩ rằng đau khổ và hạnh phúc là của bạn thì bạn sẽ không bao giờ tìm thấy bình an.
When suffering arises, understand that there is no one to accept it. If you think suffering is yours, happiness is yours, you will not be able to find peace.