Mỗi người không chỉ là chính bản thân anh ta; anh ta cũng đại diện cho sự độc nhất vô nhị, điểm vô cùng đặc biệt và luôn luôn quan trọng, luôn luôn đáng chú ý, nơi những hiện tượng của thế giới giao thoa, chỉ một lần theo cách này, và không bao giờ lặp lại.
Every man is more than just himself; he also represents the unique, the very special and always significant and remarkable point at which the world’s phenomena intersect, only once in this way, and never again.
Mái ấm không chỉ là mái nhà trên đầu chúng ta. Mái ấm là nơi ta cảm thấy được yêu thương, và nơi ta yêu thương người khác. Đó là nơi ta thuộc về. Tình yêu thương là điều làm nên mái ấm, không phải là đồ đạc bên trong ngôi nhà hay con số trên cửa. Mái ấm là những người chờ đợi ta sau bậc thềm, những người sẽ ôm lấy ta sau một ngày và hôn ta chúc ngủ ngon và chào buổi sớm mỗi ngày trong suốt cuộc đời ta.
A home isn’t just a roof over our heads. A home is a place where we feel loved and where we love others. It’s a place we belong. Love is what makes a home, not the contents inside the house or the number on the door. It’s the people waiting for us across the threshold, the people who will take us in their arms after a day and kiss us good night and good morning everyday for the rest of our lives.
Chỉ bên trong bạn mới tồn tại hiện thực mà bạn khao khát. Tôi không thể cho bạn thứ gì mà không có sẵn bên trong bản thân bạn. Tôi không thể mở cửa triển lãm tranh nào cho bạn ngoài chính tâm hồn bạn.
Only within yourself exists the other reality for which you long. I can give you nothing that has not already its being within yourself. I can throw open to you no picture gallery but your own soul.
Điều chúng ta có thể và nên thay đổi là bản thân mình: sự kiên nhẫn của mình, tính tự cao tự đại của mình (kể cả tự cao tự đại về trí óc), cảm nhận của mình về tổn thương, sự thiếu hụt của mình trong yêu thương và độ lượng. Tôi coi mọi nỗ lực khác để thay đổi thế giới, dù có xuất phát từ ý định cao đẹp nhất, đều chỉ là vô ích.
What we can and should change is ourselves: our impatience, our egoism (including intellectual egoism), our sense of injury, our lack of love and forbearance. I regard every other attempt to change the world, even if it springs from the best intentions, as futile.
Tôi không có quyền gọi mình là người biết. Tôi đã và vẫn mãi là kẻ kiếm tìm, nhưng tôi đã ngừng chất vấn sách và các vì sao; tôi bắt đầu lắng nghe lời truyền thụ mà dòng máu của mình thì thầm. Câu chuyện của tôi không dễ chịu, nó không ngọt ngào và hài hòa như những câu chuyện được sáng tác; nó thấm đượm sự khờ khạo và hoang mang, sự điên rồ và những giấc mơ, giống như cuộc đời của tất cả những người không còn muốn tự lừa dối bản thân.
I have no right to call myself one who knows. I was one who seeks, and I still am, but I no longer seek in the stars or in books; I’m beginning to hear the teachings of my blood pulsing within me. My story isn’t pleasant, it’s not sweet and harmonious like the invented stories; it tastes of folly and bewilderment, of madness and dream, like the life of all people who no longer want to lie to themselves.
Tôi đã phải trải nghiệm không biết bao nhiêu sự ngu xuẩn, ác độc, sai lầm, buồn nôn, vỡ mộng và bi ai, chỉ để lại trở thành đứa trẻ và có bắt đầu mới. Tôi phải trải qua sự tuyệt vọng, tôi phải chìm xuống đáy sâu nhất của tinh thần, xuống những suy nghĩ về tự sát, để có thể trải nghiệm sự cao quý.
I have had to experience so much stupidity, so many vices, so much error, so much nausea, disillusionment and sorrow, just in order to become a child again and begin anew. I had to experience despair, I had to sink to the greatest mental depths, to thoughts of suicide, in order to experience grace.
Chúng ta giết chóc trong mỗi bước chân, không chỉ trong chiến tranh, bạo loạn và xử tử. Chúng ta giết chóc khi nhắm mắt lại trước sự nghèo đói, khổ đau và tủi thẹn. Cũng như vậy, tất cả sự bất kính đối với cuộc sống, tất cả nhẫn tâm, tất cả thờ ơ, tất cả khinh miệt đều chính là giết chóc.
We kill at every step, not only in wars, riots and executions. We kill when we close our eyes to poverty, suffering and shame. In the same way all disrespect for life, all hard-heartedness, all indifference, all contempt is nothing else than killing.
Tôi đã luôn tin, và vẫn mãi tin rằng dù đến với ta là vận may hay tai ương, ta luôn có thể trao cho nó ý nghĩa, và biến nó thành điều gì đó đáng giá.
I have always believed, and I still believe, that whatever good or bad fortune may come our way we can always give it meaning and transform it into something of value.
Cây cối là những thánh đường. Bất cứ ai biết cách nói với chúng, bất cứ ai biết cách lắng nghe chúng, có thể học được sự thật. Chúng không thuyết giảng hiểu biết và giáo huấn, chúng thuyết giảng luật sự sống cổ xưa, không chùn bước trước những đặc thù riêng.
Trees are sanctuaries. Whoever knows how to speak to them, whoever knows how to listen to them, can learn the truth. They do not preach learning and precepts, they preach, undeterred by particulars, the ancient law of life.
Tôi bắt đầu hiểu rằng sự đau khổ, thất vọng và sầu muộn không tồn tại để làm ta khốn khổ, hay coi rẻ ta, hay tước đoạt đi của ta sự tự tôn. Chúng ở đó để biến đổi ta và khiến ta trưởng thành.
I began to understand that suffering and disappointments and melancholy are there not to vex us or cheapen us or deprive us of our dignity but to mature and transfigure us.
Dòng sông đã dạy tôi lắng nghe; bạn cũng sẽ học được từ nó. Dòng sông biết mọi thứ, người ta có thể học được mọi thứ từ nó. Bạn đã học được từ dòng sông rằng sẽ tốt khi vươn xuống dưới, chìm xuống, tìm kiếm những đáy sâu.
The river has taught me to listen; you will learn from it, too. The river knows everything; one can learn everything from it. You have already learned from the river that it is good to strive downwards, to sink, to seek the depths.
Hãy nhìn vào ngọn lửa, vào mây trời, và ngay khi những giọng nói bên trong bắt đầu lên tiếng… hãy đầu hàng chúng. Đừng hỏi trước liệu điều đó có được cho phép hay không, hay có làm hài lòng thầy cô, cha mẹ, hay thần linh không.
Gaze into the fire, into the clouds, and as soon as the inner voices begin to speak… surrender to them. Don’t ask first whether it’s permitted, or would please your teachers or father or some god. You will ruin yourself if you do that.
Tất cả những người muốn tự sát đều có trách nhiệm chiến đấu chống lại sự dụ dỗ của tự sát. Mỗi người trong họ đều hiểu rõ đâu đó trong một góc của tâm hôn mình rằng tự sát, dù đúng là một đường giải thoát, là con đường thấp kém và đáng khinh, và bị cuộc đời chinh phục vẫn tốt đẹp và cao thượng hơn nhiều ngã xuống dưới bàn tay của chính mình.
All suicides have the responsibility of fighting against the temptation of suicide. Every one of them knows very well in some corner of his soul that suicide, though a way out, is rather a mean and shabby one, and that it is nobler and finer to be conquered by life than to fall by one’s own hand.