Con đường lên đồi có hoàn toàn vòng vèo không?
Có đấy, vòng vèo đến tận cuối đường.
Hành trình của một ngày có tốn cả ngày không?
Từ sáng đến tối đấy, bạn của tôi ạ.
Does the road wind up-hill all the way?
Yes, to the very end.
Will the day’s journey take the whole long day?
From morn to night, my friend.
Nhiều người chết đi khi trong mình vẫn còn ấp ủ điệu nhạc. Tại sao lại như vậy? Thường là bởi họ lúc nào cũng đang chuẩn bị sẵn sàng để sống. Trước khi họ kịp nhận ra, thời gian đã hết.
Many people die with their music still in them. Why is this so? Too often it is because they are always getting ready to live. Before they know it, time runs out.
Cuộc sống còn là gì nếu không phải một chuỗi những hành động điên rồ đầy cảm hứng? Khó khăn là làm thế nào để tìm ra chúng để thực hiện. Đừng bao giờ bỏ phí một cơ hội: nó không đến mỗi ngày.
What is life but a series of inspired follies? The difficulty is to find them to do. Never lose a chance: it doesn’t come every day.
Cà phê đen, cà phê đắng… cà phê trong mắt nhiều người vẫn còn đó gợi lên nét hoài nghi về sự quyến rũ, và mối phân vân tự vấn sức hút mãnh liệt ấy có được từ nơi nao. Cuộc đời cũng là màu đen điểm thêm bao nhiêu là vị chua chát mặn đắng đến tê tái cõi lòng… thử hỏi tìm đâu màu hồng như bao người vẫn nghĩ và vị ngọt ngào biết nơi nào mới tìm được chút dư hương.
Cuộc đời thật ngắn ngủi, và chúng ta chẳng bao giờ có quá nhiều thời gian để làm ấm những trái tim của những ai đi cùng ta trong cuộc hành trình tăm tối. Hãy gấp rút yêu thương. Hãy nhanh chóng bày tỏ lòng tốt.
Life is short and we have never too much time for gladdening the hearts of those who are traveling the dark journey with us. Oh be swift to love, make haste to be kind.
Rốt cuộc mục đích của cuộc đời chính là sống nó, trải nghiệm đến tận cùng, háo hức vươn ra và không bao giờ sợ hãi đón nhận những trải nghiệm mới mẻ và phong phú hơn.
The purpose of life, after all, is to live it, to taste experience to the utmost, to reach out eagerly and without fear for newer and richer experiences.
Tôi nhúng ngón tay vào sự tồn tại – và nó chẳng có mùi gì. Tôi đang ở đâu? Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Cái thứ gọi là thế giới này là gì vậy? Thế giới này có ý nghĩa gì? Ai đã dụ tôi vào thế giới? Tại sao tôi lại không được hỏi xin phép và tại sao tôi lại không được thông báo những luật lệ và quy định của nó mà bị xô vào cuộc sống như thể bị một kẻ bắt cóc, một tên lái buôn món hàng linh hồn mua lấy? Tại sao tôi lại liên quan đến cái doanh nghiệp lớn có tên là thực tại này? Tại sao tôi lại nên quan tâm tới nó? Không phải đó là mối quan tâm tự nguyện sao? Và nếu tôi phải liên quan, người quản lý ở đâu? Tôi muốn lên tiếng. Không có quản lý sao? Tôi phải phàn nàn với ai đây?
I stick my finger in existence — it smells of nothing. Where am I? Who am I? How came I here? What is this thing called the world? What does this world mean? Who is it that has lured me into the world? Why was I not consulted, why not made acquainted with its manners and customs instead of throwing me into the ranks, as if I had been bought by a kidnapper, a dealer in souls? How did I obtain an interest in this big enterprise they call reality? Why should I have an interest in it? Is it not a voluntary concern? And if I am to be compelled to take part in it, where is the director? I should like to make a remark to him. Is there no director? Whither shall I turn with my complaint?
Một ngọn lửa bùng lên sau hậu trường trong nhà hát. Chú hề bước ra để cánh báo đám đông; người ta nghĩ đấy là trò đùa và vỗ tay. Chú hề lặp lại; tiếng vỗ tay càng to hơn. Tôi nghĩ thế giới sẽ đi đến hồi kết theo cách đó: trong tiếng vỗ tay của những người có tài dí dỏm cứ nghĩ đấy là trò đùa.
A fire broke out backstage in a theatre. The clown came out to warn the public; they thought it was a joke and applauded. He repeated it; the acclaim was even greater. I think that’s just how the world will come to an end: to general applause from wits who believe it’s a joke.
Mỗi con người thực thụ, hơi cao hơn mức thú vật và cây cỏ, không sống chỉ vì để tồn tại mà không biết phải sống thế nào; anh ta sống để đem lại ý nghĩa và giá trị cho cuộc đời mình.
Every true man, sir, who is a little above the level of the beasts and plants does not live for the sake of living, without knowing how to live; but he lives so as to give a meaning and a value of his own to life.
Hãy can đảm đối mặt với hiện tại, vì đó là cuộc sống – một cuộc sống rất thật. Với tất cả sự cô đọng giản dị của nó, cuộc sống vẫn luôn chất chứa những đa dạng, phức tạp của thực tế phũ phàng. Thế nhưng vẫn ánh lên đâu đó niềm hạnh phúc đuợc trưởng thành, sự kiêu hãnh của dám nghĩ, dám làm và hào quang ẩn hiện của sức mạnh vượt lên.