Nếu nói tuổi trẻ hồ đồ là sai thì nỗi cô đơn trong những năm dài đằng đẵng sau này là cái giá phải trả.
Những chuyện mà người trưởng thành hiểu được càng nhiều thì không gian để chứa dũng khí trong lòng càng nhỏ bé, không dễ dàng làm những chuyện sai lầm, nhưng cũng vì thế mà thường bỏ lỡ mất vận may của cái đúng.
Giống như một ca khúc, dừng giữa khoảnh khắc du dương nhất, có lẽ lại là điều tốt, nhưng họ đã quá tham lam, cố chấp, tưởng rằng có thể hát tiếp, hát rồi mới biết giai điệu sau này tồi tệ biết bao.
Thời gian đúng là một thứ đáng sợ, nó phũ phàng hơn tất thảy, từng nhát từng nhát phạt sạch hết những dấu vết dù êm lành hay tệ hại, chỉ còn lại vết sẹo mờ nhòa chẳng rõ hình hài. Từ khía cạnh y học mà nói, mất đi cảm giác đau cũng là một dạng bệnh, hơn nữa còn khá nguy hiểm, bởi vì một người nếu không biết đau là gì thì anh ta cũng sẽ không thể biết bệnh tình của mình nghiêm trọng đến mức nào. Cũng phải, người ta phải luôn nếm trải cái không hạnh phúc, thì mới hiểu thế nào là hạnh phúc…
Khi còn son trẻ chúng ta cũng đã từng lạc bước, nhưng vẫn ổn.
Ngược xuôi ngang dọc, thì ra anh vẫn ở đây…
Đa số mọi người đều là một sợi dây, có người rất ngắn, giá trị thấp, gỡ mấy nút thắt ra thì cũng có chỗ dùng được; có người lại rất dài, có thể dùng vào rất nhiều việc nhưng rất dễ xoắn lại với nhau và rối tinh rối mù, lúc cần thì bắt buộc phải tốn nhiều công sức để gỡ bỏ, mà nếu gỡ quá nhiều sẽ thấy thừa; đương nhiên, nhiều hơn cả là những người như một sợi dây không dài không ngắn, dùng vào một chỗ thích hợp thì tất nhiên sẽ không thể nào tốt hơn, song đổi một nơi khác sẽ biến thành phế phẩm.
Thời gian không thể quay ngược trở lại, do đó, lời thể cảm động nhất không phải là “Anh yêu em”, mà là “Ở bên nhau”.
Con người ta sống như bước trên đám bùn, quá nhẹ nhàng đến nỗi quay đầu lại sẽ thấy tiếc nuối vì chẳng lưu lại gì. Nhưng thứ đè trong lòng lại quá nặng, hễ bất cẩn là sẽ chìm xuống, chẳng cách nào dứt ra được.
Sự trung thành của đàn ông như tình yêu chân thật, có thể gặp nhưng không thể cầu, dù có tiền hay không đều đã là bản tính, khác biệt chỉ ở chỗ cám dỗ nhiều hay ít mà thôi.
Trong thế giới của đàn ông, thực ra phụ nữa chỉ là một áng mây để tô điểm. Thỉnh thoảng anh ta sẽ khen ngợi vẻ đẹp của nó và cũng bày tỏ sự lưu luyến đối với nó nhưng chắc chắn sẽ không vì nó mà từ bỏ cả bầu trời bao la.