Thượng đế rất thông minh, trong lần đầu tiên của cuộc đời người con gái, ông đã để cho họ cảm thấy đau đớn tột cùng trước sự tấn công của người đàn ông, bởi niềm vui sẽ trôi qua trong tích tắc, chỉ có niềm đau là khắc cốt ghi tâm, người con gái ấy có thể quên người đàn ông đã đem đến cho cô niềm vui mạnh mẽ nhất, nhưng mãi mãi không thể quên người đã khiến cô đau đớn trong lần đầu tiên.
Cuộc đời dài như vậy, ngày nào chưa đi đến điểm cuối thì bạn chưa thể biết ai là người đi cùng bạn đến hết cuộc đời. Có lúc bạn gặp một người tưởng người ấy chính là người mình tìm. Quay đầu nhìn lại thực sự người ấy cũng chỉ là người đem lại cho bạn những cái mà bạn cần trong một quãng đường mà thôi.
Giống như một ca khúc, dừng giữa khoảnh khắc du dương nhất, có lẽ lại là điều tốt, nhưng họ đã quá tham lam, cố chấp, tưởng rằng có thể hát tiếp, hát rồi mới biết giai điệu sau này tồi tệ biết bao.
Những gì phải qua rồi sẽ qua, cho dù không qua được cũng chỉ để ở trong lòng, lâu dần rồi cũng sẽ từ từ bay theo gió.
Thời gian đúng là một thứ đáng sợ, nó phũ phàng hơn tất thảy, từng nhát từng nhát phạt sạch hết những dấu vết dù êm lành hay tệ hại, chỉ còn lại vết sẹo mờ nhòa chẳng rõ hình hài. Từ khía cạnh y học mà nói, mất đi cảm giác đau cũng là một dạng bệnh, hơn nữa còn khá nguy hiểm, bởi vì một người nếu không biết đau là gì thì anh ta cũng sẽ không thể biết bệnh tình của mình nghiêm trọng đến mức nào. Cũng phải, người ta phải luôn nếm trải cái không hạnh phúc, thì mới hiểu thế nào là hạnh phúc…
Khi còn son trẻ chúng ta cũng đã từng lạc bước, nhưng vẫn ổn.
Ngược xuôi ngang dọc, thì ra anh vẫn ở đây…
Phải có bao nhiêu tình yêu mới có thể chịu đựng được những cái buông tay hết lần này đến lần khác?
Nếu người mà mình yêu không yêu mình, có người sẽ trốn tránh vờ như mình cũng không yêu người đó, có người sẽ chuyển tình yêu đó sang cho người khác, có người sẽ cố chấp chờ đợi khiến mình phát điên; có người sẽ kết hôn với người với người khác, nhung nhớ cả một đời, có người như âm hồn không tan, tự hại mình hại người; có người sẽ dứt khoát biến mình thành một người khác, là người mà anh ấy yêu…
Có người nói, sự trung thành của đàn ông như tình yêu chân thật, có thể gặp nhưng không thể cầu, dù có tiền hay không đều đã là bản tính, khác biệt chỉ ở chỗ cám dỗ nhiều hay ít mà thôi. Nếu đã thế thì gả cho người ăn trắng mặc trơn, phú quý giàu có còn hơn gả cho kẽ nghèo hèn khốn khổ rồi phải vàng cả mắt đi trong mùi dầu mỡ mà nguyền rủa gã đàn ông vô lương tâm kia. Có lẽ cũng chính vì nguyên nhân đó mà hôn nhân của kẻ giàu có luôn trống rỗng và giả tạo nhưng lại bền chặt hơn những người bình thường khác.