Đôi khi chúng ta nghĩ nghèo khó chỉ là đói khát, thiếu mặc và vô gia cư. Sự nghèo khó bởi không được mong muốn, không được yêu thương và không được chăm sóc mới là sự nghèo khó lớn nhất. Chúng ta phải bắt đầu từ mái ấm của chính mình để cứu chữa loại nghèo khó này.
We think sometimes that poverty is only being hungry, naked and homeless. The poverty of being unwanted, unloved and uncared for is the greatest poverty. We must start in our own homes to remedy this kind of poverty.
Tình yêu bắt đầu ở nhà; tình yêu sống trong nhà, và đó là vì sao thế giới hôm nay lại nhiều khổ đau và bất hạnh đến như thế… Con người ngày nay dường như ai cũng quá vội vã, lo lắng muốn đạt được những bước tiến xa hơn và của cải nhiều hơn, và đại loại như thế, đến nỗi con cái có quá ít thời gian với cha mẹ mình. Cha mẹ chúng có quá ít thời gian dành cho nhau, và hòa bình thế giới bị chia cắt bắt đầu từ mái ấm.
Love begins at home; love lives in homes, and that is why there is so much suffering and so much unhappiness in the world today…Everybody today seems to be in such a terrible rush, anxious for greater developments and greater riches and so on, so that children have very little time for their parents. Parents have very little time for each other, and in the home begins the disruption of the peace of the world.
Chẳng bao giờ có loại thuốc bổ chữa được những căn bệnh xã hội hữu hiệu tốt hơn một mái ấm khỏe khoắn và hạnh phúc. Chẳng bao giờ có nguồn ổn định xã hội lớn hơn một gia đình yêu thương và biết cảm thông. Chẳng bao giờ có cách giúp trẻ em hạnh phúc tốt hơn lời tâm tình của bậc cha mẹ sáng suốt và trìu mến.
There never was a tonic that would cure more social ailments than a healthy, happy home. There never was a greater source of social stability than an affectionate and understanding family. There never was a better way of helping children to happiness than the close confidence of wise and loving and responsible parents.
Mái ấm không chỉ là mái nhà trên đầu chúng ta. Mái ấm là nơi ta cảm thấy được yêu thương, và nơi ta yêu thương người khác. Đó là nơi ta thuộc về. Tình yêu thương là điều làm nên mái ấm, không phải là đồ đạc bên trong ngôi nhà hay con số trên cửa. Mái ấm là những người chờ đợi ta sau bậc thềm, những người sẽ ôm lấy ta sau một ngày và hôn ta chúc ngủ ngon và chào buổi sớm mỗi ngày trong suốt cuộc đời ta.
A home isn’t just a roof over our heads. A home is a place where we feel loved and where we love others. It’s a place we belong. Love is what makes a home, not the contents inside the house or the number on the door. It’s the people waiting for us across the threshold, the people who will take us in their arms after a day and kiss us good night and good morning everyday for the rest of our lives.
Mẹ tin rằng người ta không bao giờ có thể rời bỏ mái ấm. Mẹ tin rằng người ta mang theo những khoảng tối, những giấc mơ, những nỗi sợ và những con rồng của mái ấm dưới làn da, trong góc mắt và có thể là ở cả dưới vành tai.
I believe that one can never leave home. I believe that one carries the shadows, the dreams, the fears and the dragons of home under one’s skin, at the extreme corners of one’s eyes and possibly in the gristle of the earlobe.
Nền văn minh là dòng chảy với những bờ đất. Dòng chảy đôi khi tràn ngập con người, trộm cướp, la hét và làm những điều mà các sử gia thường ghi lại, trong khi trên bờ, không được chú ý, con người dựng tổ ấm, yêu nhau, nuôi dưỡng con cái, ca hát, làm thơ và thậm chí dựng tượng. Câu chuyện của nền văn minh là câu chuyện của những điều xảy ra trên bờ. Sử gia là những kẻ bi quan bởi họ tìm đến dòng chảy mà bỏ qua bờ đất.
Civilization is a stream with banks. The stream is sometimes filled with from people , stealing, shouting and doing the things historians usually record, while on the banks, unnoticed, people build homes, make love, raise children, sing songs, write poetry and even whittle statues. The story of civilization is the story of what happened on the banks. Historians are pessimists because they ignore the banks for the river.
Khi chúng ta cảm thấy khốn khổ và không thể chịu đựng cuộc đời thêm được nữa, cây cối sẽ nói với chúng ta: Hãy yên lặng! Hãy yên lặng! Hãy nhìn tôi! Cuộc sống không dễ dàng, cuộc sống không khó khăn. Đó là những suy nghĩ trẻ con… Mái ấm không ở đây hay ở đó. Mái ấm hoặc ở trong bạn, hoặc không ở đâu cả.
When we are stricken and cannot bear our lives any longer, then a tree has something to say to us: Be still! Be still! Look at me! Life is not easy, life is not difficult. Those are childish thoughts… Home is neither here nor there. Home is within you, or home is nowhere at all.
Mái ấm không phải là nơi bạn sinh ra, mà là nơi do chính bạn tạo ra, nơi mà bạn không cần phải giải thích, nơi mà bạn cuối cùng cũng trở thành chính bản thân mình.
Home was not the place where you were born but the place you created yourself, where you did not need to explain, where you finally became what you were.