Có lẽ đó là điều đã giúp tôi trong chiến tranh. Tôi là người theo thuyết định mệnh, nếu bạn gọi điều đó là như thế. Câu tôi hay dùng là, “nếu không thể làm gì về chuyện đó, hãy quên nó đi.”
Maybe that helped me in war. I’m a fatalist, if that’s what you call it. The phrase that I use is “If you can’t do anything about it, forget it.”
Bạn nói, ‘Đất nước này rối tung cả rồi.’ Điều đó cũng giống như nguyền rủa mặt đất và hạt giống và nắng và mưa, chúng là tất cả những gì bạn có. Đừng nguyền rủa tất cả những gì mình có. Khi bạn có riêng một hành tinh, bạn có thể tự sắp xếp tất cả. Còn trên hành tinh này, bạn phải đón nhận cuộc sống theo cách nó đến.
You say, ‘The country is messed up.’ That’s like cursing the soil and the seed and the sunshine and the rain, which is all you’ve got. Don’t curse all you’ve got. When you get your own planet, you can rearrange this whole deal. This one you’ve got to take like it comes.
Trên thế giới có rất nhiều thứ, bạn không thể lấy được phần tốt nhất của mỗi thứ. Nếu đạt được ở một nơi nào đó thì chắc chắn sẽ mất đi ở một nơi khác. Trước đây mình không hiểu đạo lý này, mỗi thứ đều muốn có được phần tốt nhất. Nhưng cuộc sống không bao giờ như chúng ta mong muốn. Mình chỉ biết học cách chấp nhận sự thực.
Thành công thực sự hay hạnh phúc thực sự không thể chạm tới cho đến khi ta tự chấp nhận bản thân ở một mức độ nào đó. Những người bất hạnh và khốn khổ nhất trên thế giới là những người không ngừng ráng sức và cố gắng để tự thuyết phục mình, và thuyết phục người khác rằng họ là điều gì đó khác hơn con người cơ bản của họ.
No real success or genuine happiness is possible until a person gains some degree of self-acceptance. The most miserable and tortured people in the world are those who are continually straining and striving to convince themselves and others that they are something other than what they basically are.
Hãy chấp nhận bản thân như chính con người thật của mình. Nếu không bạn sẽ không bao giờ thấy cơ hội. Bạn sẽ không cảm thấy tự do để tiến về phía nó; bạn sẽ cảm thấy mình không xứng đáng.
Accept yourself as you are. Otherwise you will never see opportunity. You will not feel free to move toward it; you will feel you are not deserving.
Sự chấp nhận trong cuộc đời mỗi người không liên quan gì tới bỏ cuộc; nó không có nghĩa là chạy trốn khỏi tranh đấu. Ngược lại, nó có nghĩa là chấp nhận đời khi đời đến, với tất cả điều bất lợi của di truyền, của nỗi thống khổ, của sự phức tạp về tâm lý và những bất công.
Acceptance of one’s life has nothing to do with resignation; it does not mean running away from the struggle. On the contrary, it means accepting it as it comes, with all the handicaps of heredity, of suffering, of psychological complexes and injustices.
Khi cơn cuồng phong dữ dội thổi qua cuộc đời ta – và ta không thể ngăn cản nó – ta hãy chấp nhận điều không thể tránh. Rồi buộc mình bận rộn và nhặt những mảnh vỡ lên.
When the fierce, burning winds blow over our lives – and we cannot prevent them – let us, too, accept the inevitable. And then get busy and pick up the pieces.
Khuynh hướng thông thường là lẩn tránh nỗi khổ, niềm đau, nhưng ta nên làm ngược lại. Nhận diện nó, nhìn sâu và tìm cách chuyển hóa nó. Nếu chỉ biết trốn chạy nỗi khổ, ta sẽ không có cơ hội chuyển hóa. Bởi thế cho nên Bụt dạy ta, trước hết là chấp nhận sự thật thứ nhất, sự thật là mình đang có khổ đau. Sau đó là nhìn sâu vào khổ đau để có thể tìm ra sự thật thứ hai là nguyên nhân đưa ta đến cái khổ đó. Đó là cách duy nhất để cho sự thật thứ ba, con đường hành trì để chuyển hóa khổ đau, đưa tới hạnh phúc có thể xuất hiện được.