Khuyết điểm bám chặt vào con người, nếu người ta cứ đợi cho tới khi phủi được hết chúng đi, người ta sẽ quay mãi quanh trục quay của chính mình, chẳng đi tới đâu cả.
Imperfection clings to a person, and if they wait till they are brushed off entirely, they would spin for ever on their axis, advancing nowhere.
Viên đá tuy không đẹp nhưng có thể vĩnh viễn ngàn năm. Hoa tươi đẹp không gì bằng nhưng cũng chỉ ngát hương một mùa. Thượng đế không bao giờ tạo ra con người và vạn vật hoàn mỹ, không khiếm khuyết. Cuộc sống cũng chẳng để việc gì viên mãn một trăm phần trăm. Chẳng có ai có thể giành được tất cả hạnh phúc, trong cuộc sống luôn luôn có cảm giác khiếm khuyết như thế. Con người luôn có ly hợp, vui buồn. Giống như Trăng có lúc tròn, lúc khuyết, mờ sáng.
Ta hãy cất tiếng nói, dù thể hiện tất cả các điểm yếu và khiếm khuyết, bởi có điểm yếu, và biết điều đó, và bộc lộ nó không phải khoe khoang và không phải suy tính trước, cũng là một dấu hiệu của sự mạnh mẽ.
Let us speak, though we show all our faults and weaknesses, – for it is a sign of strength to be weak, to know it, and out with it – not in a set way and ostentatiously, though, but incidentally and without premeditation.
Một trong những bằng chứng rõ nét nhất cho tình bạn mà một người có thể dành cho người khác là nhẹ nhàng nói với bạn mình khuyết điểm của anh ta. Nếu có thứ gì hơn thế thì đấy chính là lắng nghe với sự biết ơn và sửa chữa sai lầm đó.
One of the surest evidences of friendship that one individual can display to another is telling him gently of a fault. If any other can excel it, it is listening to such a disclosure with gratitude, and amending the error.
Viết để nêu những cái hay, cái tốt của dân tộc ta, của bộ đội ta, của cán bộ ta, của bạn bè ta. Đồng thời viết để phê bình những khuyết điểm của chúng ta, của cán bộ, của nhân dân, của bộ đội. Không nên chỉ viết về cái tốt mà giấu cái xấu. Nhưng phê bình phải đúng đắn, nêu cái hay, cái tốt thì có chừng mực, chớ có phóng đại. Có thế nào, nói thế ấy.