Tại sao người ta lại coi phụ nữ ăn mặc đẹp là quyến rũ? Không phải sẽ hợp lý hơn sao, nếu mặc quần áo xấu tới nỗi đàn ông không thể đợi tới lúc cởi phăng chúng ra?
Why is it considered seductive for women to wear beautiful clothes? Wouldn’t it make more sense to wear something so ugly that a guy couldn’t wait to take it off you?
Mẹ tôi nói với tôi, “Nếu con là người lính, con sẽ trở thành vị tướng. Nếu con là thầy tu, con sẽ trở thành Giáo hoàng.” Thay vì thế, tôi là họa sĩ, và tôi trở thành Picasso.
My mother said to me, ‘If you are a soldier, you will become a general. If you are a monk, you will become the Pope.’ Instead, I was a painter, and became Picasso.
Chúng ta không sợ sai lầm, chỉ sợ phạm sai lầm mà không quyết tâm sửa chữa. Muốn sửa chữa cho tốt thì phải sẵn sàng nghe quần chúng phê bình và thật thà tự phê bình. Không chịu nghe phê bình và không tự phê bình thì nhất định lạc hậu, thoái bộ. Lạc hậu và thoái bộ thì sẽ bị quần chúng bỏ rơi. Đó là kết quả tất nhiên của chủ nghĩa cá nhân.
Văn học là thứ cổ xưa và có sức sống hơn bất cứ hình thức xã hội hay nhà nước nào. Và cũng như nhà nước can thiệp vào văn học, văn học có quyền can thiệp vào những vấn đề của nhà nước.
Literature is a far more ancient and viable thing than any social formation or state. And just as the state interferes in literature, literature has the right to interfere in the affairs of state.
Những gì sách dạy chúng ta cũng giống như lửa. Chúng ta lấy nó từ nhà hàng xóm, thắp nó trong nhà ta, đem nó truyền cho người khác, và nó trở thành tài sản của tất cả mọi người.
The instruction we find in books is like fire. We fetch it from our neighbours, kindle it at home, communicate it to others, and it becomes the property of all.
Vấn đề với lắng nghe, dĩ nhiên, là chúng ta không nghe. Có quá nhiều âm thanh trong đầu chúng ta đến nỗi ta chẳng nghe thấy gì cả. Cuộc hội thoại bên trong chỉ đơn giản là chẳng bao giờ ngừng. Nó có thể là giọng nói của ta hay bất cứ giọng nói nào ta muốn, nhưng nó là sự huyên náo không ngừng. Cũng như thế, chúng ta không thấy, và cũng như thế, chúng ta không cảm nhận, không chạm vào, không nếm.
The problem with listening, of course, is that we don’t. There’s too much noise going on in our heads, so we never hear anything. The inner conversation simply never stops. It can be our voice or whatever voices we want to supply, but it’s a constant racket. In the same way we don’t see, and in the same way we don’t feel, we don’t touch, we don’t taste.