Bạn biết tôi viết chậm. Đây chủ yếu là bởi tôi chẳng bao giờ thỏa mãn chừng nào còn chưa nói nhiều nhất có thể bằng ít ngôn từ, và viết ngắn gọn tốn nhiều thời gian hơn nhiều viết dài dòng.
You know that I write slowly. This is chiefly because I am never satisfied until I have said as much as possible in a few words, and writing briefly takes far more time than writing at length.
Chỉ khi bạn mở mạch máu và đổ chút máu lên trang giấy, bạn mới có thể thiết lập liên hệ với độc giả. Nếu bạn không tin vào các nhân vật hay câu chuyện mà bạn đang viết với tất cả trí tuệ, tâm lực và ý chí, nếu bạn không cảm thấy vui vẻ và hứng thú khi đang viết, thì bạn chỉ đang lãng phí một tờ giấy trắng tốt mà thôi, thậm chí dù sách có bán được, bởi có các cách khác mà người viết văn có thể kiếm được tiền ngoài viết những câu chuyện chán và giả tạo.
It is only when you open your veins and bleed onto the page a little that you establish contact with your reader. If you do not believe in the characters or the story you are doing at that moment with all your mind, strength, and will, if you don’t feel joy and excitement while writing it, then you’re wasting good white paper, even if it sells, because there are other ways in which a writer can bring in the rent money besides writing bad or phony stories.
Tính chân thực trong mọi tác phẩm của trí tưởng tượng: điêu khắc, hội họa và tiểu thuyết đều hoàn toàn chỉ nằm trong tưởng tượng; người nghệ sĩ không bao giờ tìm cách miêu tả sự thật hiển nhiên mà miêu tả hình ảnh sự thật được lý tưởng hóa.
The real truthfulness of all works of imagination, sculpture, painting, and written fiction, is so purely in the imagination, that the artist never seeks to represent positive truth, but the idealized image of a truth.
Người viết có thể tiến bộ như một con người, hay có thể thụt lùi. … Sự tò mò, phản ứng của anh ta với cuộc đời không thể biến mất. Điều chí tử là thu mình, trở nên ít quan tâm hơn, ít đồng cảm hơn, khô héo tới mức bản thân cuộc đời mất đi phẩm vị, và lòng nhiệt tình đối với sự thấu hiểu con người biến thành mệt mỏi và chán ghét.
The writer can grow as a person or he can shrink. … His curiosity, his reaction to life must not diminish. The fatal thing is to shrink, to be interested in less, sympathetic to less, desiccating to the point where life itself loses its flavor, and one’s passion for human understanding changes to weariness and distaste.