Rốt cuộc thì tất cả mọi người, hay nói đúng hơn, tất cả những ai cầm bút viết đều thích sống bên trong bản thân để có thể nói lên điều gì ở bên trong mình. Đó là vì sao người viết văn có hai đất nước, một là nơi họ thuộc về, và một là nơi họ thực sự sống. Đất nước thứ hai đầy lãng mạn, và tách rời khỏi họ, nó không có thực, nhưng nó thực sự ở đó.
After all everybody, that is, everybody who writes is interested in living inside themselves in order to tell what is inside themselves. That is why writers have to have two countries, the one where they belong and the one in which they live really. The second one is romantic, is is separate from themselves, it is not real but it is really there.
Bất cứ ai có may mắn sinh ra là một nhân vật có thể cười nhạo thậm chí cả cái chết. Bởi vì một nhân vật sẽ không bao giờ chết! Con người sẽ chết, người viết, công cụ của sáng tạo: nhưng điều anh ta tạo ra sẽ không bao giờ chết!
Whoever has the luck to be born a character can laugh even at death. Because a character will never die! A man will die, a writer, the instrument of creation: but what he has created will never die!
Khi tôi viết, tôi viết vì có một việc cần phải được làm. Tôi không nghĩ người viết nên can thiệp quá nhiều vào tác phẩm của bản thân. Anh ta nên để tác phẩm tự viết chính nó.
When I write, I write because a thing has to be done. I don’t think a writer should meddle too much with his own work. He should let the work write itself.
Bạn biết tôi viết chậm. Đây chủ yếu là bởi tôi chẳng bao giờ thỏa mãn chừng nào còn chưa nói nhiều nhất có thể bằng ít ngôn từ, và viết ngắn gọn tốn nhiều thời gian hơn nhiều viết dài dòng.
You know that I write slowly. This is chiefly because I am never satisfied until I have said as much as possible in a few words, and writing briefly takes far more time than writing at length.