Tôi không nghĩ cuộc đời là ngớ ngẩn. Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều ở đây vì một mục đích cao cả. Tôi nghĩ chúng ta thu mình khỏi sự bao la của mục đích chúng ta tồn tại.
I don’t think life is absurd. I think we are all here for a huge purpose. I think we shrink from the immensity of the purpose we are here for.
Người viết có thể tiến bộ như một con người, hay có thể thụt lùi. … Sự tò mò, phản ứng của anh ta với cuộc đời không thể biến mất. Điều chí tử là thu mình, trở nên ít quan tâm hơn, ít đồng cảm hơn, khô héo tới mức bản thân cuộc đời mất đi phẩm vị, và lòng nhiệt tình đối với sự thấu hiểu con người biến thành mệt mỏi và chán ghét.
The writer can grow as a person or he can shrink. … His curiosity, his reaction to life must not diminish. The fatal thing is to shrink, to be interested in less, sympathetic to less, desiccating to the point where life itself loses its flavor, and one’s passion for human understanding changes to weariness and distaste.
Tình yêu thương đòi hỏi chúng ta can đảm hơn một chút thay vì sống thoải mái, hào phóng hơn một chút, linh hoạt hơn một chút. Thế có nghĩa là sống táo bạo hơn ta sẵn lòng.
Love asks us that we be a little braver than is comfortable, a little more generous, a little more flexible. It means living on the edge more than we care to.
Chúng ta chẳng bao giờ biết chắc được những lời cầu nguyện của mình sẽ đi đâu, hay câu trả lời sẽ đến từ ai. Khi mà chúng ta nghĩ mình gần nhất với chúa trời, chúng ta cũng có thể hóa ra lại đang yểm trợ ác quỷ.
We can never know for certain where our prayers are likely to go, nor from whom the answers will come. Just when we think we are at our nearest to God, we could be assisting the Devil.
Nếu một người không đủ tài năng để trở thành tiểu thuyết gia, không đủ thông minh để làm luật sư, và tay quá run rẩy để thực hiện phẫu thuật, anh ta trở thành nhà báo.
If a person is not talented enough to be a novelist, not smart enough to be a lawyer, and his hands are too shaky to perform operations, he becomes a journalist.
Nền dân chủ hiện đại là gã bạo chúa mà biên giới không được xác định; người ta phát hiện mình có thể đi xa như thế nào bằng cách đi thẳng một đường cho tới khi bị ngừng lại.
A modern democracy is a tyranny whose borders are undefined; one discovers how far one can go only by traveling in a straight line until one is stopped.