I have learned that love not time – heals all wounds.
Tôi đã hiểu được rằng tình yêu – chứ không phải thời gian – chữa lành mọi vết thương.
Ai cũng có chuyện khó khăn của mình, cũng có điều bất lực với bản thân, cũng có vài nỗi bế tắc và những khi sợ hãi. Thay vì khuyên nhau những lời khuyên sáo rỗng, thì chúng ta nên tìm một ai đó, đủ an tâm, đủ bình yên để bảo là mệt, dựa đầu vào người kia mà khóc. Ai cùng từng nhiều lần yếu đuối nhưng chưa ai dám thừa nhận, chỉ vờ khoác lên mình sự cứng rắn. Để rồi theo năm tháng mà không nhìn ra bản thân mình.
Hãy tặng nụ hôn đầu của bạn cho người đáng được bạn tặng! Người đó chưa chắc là bạn đời của bạn nhưng phải là một người bạn cho là đáng nhớ.
Khi bạn cảm thấy buồn nhất, có một người lắng nghe bạn nói, hay nói với bạn những điều chẳng quan trọng gì như vậy còn tốt hơn là chôn sâu vào những đau khổ vô bờ bến vào đáy lòng.
Ngay lúc này bạn hoàn toàn đúng, bạn là một con người toàn vẹn, không phải là một tập sự đang trên đường đi đâu đó khác. Bạn phải hiểu được sự hoàn thiện của mình và trải nghiệm nó trong suy nghĩ như hiện thực cá nhân của riêng mình.
Everything you need you already have. You are complete right now, you are a whole, total person, not an apprentice person on the way to some place else. Your completeness must be understood by you and experienced in your thoughts as your own personal reality. Mọi thứ bạn cần bạn đã có.
Một vài người nghĩ rằng có thể giấu đi sự thật với một chút bao che và tô điểm. Nhưng khi thời gian trôi đi, sự thật sẽ lộ ra, và điều giả dối sẽ phai mờ.
Some people think that the truth can be hidden with a little cover-up and decoration. But as time goes by, what is true is revealed, and what is fake fades away.
Ngày mai sẽ ổn thôi, chúng ta đều phải tin tưởng. Bởi vì phải tiếp tục sống, cho nên sẽ phải nỗ lực, giá trị cuộc sống cũng chỉ là một cái chớp mắt lúc bình minh mà thôi.
Không ai một mình tạo ra cách mạng; và có những cuộc cách mạng nhân loại đạt được mà không thực hiểu tại sao, bởi tất cả mọi người đều tham gia vào nó.
No one makes a revolution by himself; and there are some revolutions which humanity accomplishes without quite knowing how, because it is everybody who takes them in hand.
Tôi là người tiến triển nhờ sự cô độc, không có nó, tôi giống như kẻ không có thức ăn nước uống. Mỗi ngày thiếu sự cô độc làm tôi yếu đi. Tôi không tự hào vì sự cô độc của mình; nhưng tôi phụ thuộc vào nó. Với tôi, bóng tối của căn phòng giống như nắng mặt trời.
I was a man who thrived on solitude; without it I was like another man without food or water. Each day without solitude weakened me. I took no pride in my solitude; but I was dependent on it. The darkness of the room was like sunlight to me.
Một số người đem nỗi nhớ nhà ra để nói lên, để ca hát, để tản bộ, để ngồi nghỉ, để đi vào giấc ngủ, để bắt nó phải im lặng, thật lâu, và vô vọng. Có người nói theo thời gian, nỗi nhớ nhà mất đi những đặc điểm cụ thể, và bắt đầu âm ỉ, và chỉ đến lúc đó nó mới hoàn toàn nghiến ngấu ta, vì nó không còn tập trung vào một ngôi nhà vật chất. Tôi là một trong những người nói như thế.
Some people speak and sing and walk and sit and sleep and silence their homesickness, for a long time, and to no avail. Some say that over time homesickness loses its specific content, that it starts to smolder and only then becomes all-consuming, because it’s no longer focused on a concrete home. I am one of the people who say that.
Người ta thường nói gộp chung khoa học và kiến thức. Đây là một ý kiến sai lệch. Khoa học không chỉ là kiến thức mà còn là ý thức, cũng chính là bản lĩnh vận dụng kiến thức.