Người ta có thể hứa hẹn hành động, nhưng không thể hứa hẹn cảm xúc, bởi cảm xúc không thể tự chủ. Ai hứa hẹn sẽ yêu thương mãi mãi, hay căm thù mãi mãi, hay mãi mãi trung thành với người khác là đang hứa hẹn điều không nằm trong khả năng của anh ta.
One can promise actions, but not feelings, for the latter are involuntary. He who promises to love forever or hate forever or be forever faithful to someone is promising something that is not in his power.
Tình yêu không phải là một thứ tự nhiên. Đúng hơn, nó đòi hỏi kỷ luật, sự tập trung, lòng kiên nhẫn, niềm tin, và việc vượt qua được sự ái kỷ. Nó không phải là một cảm xúc. Nó là hành động thực hành.
Love isn’t something natural. Rather it requires discipline, concentration, patience, faith, and the overcoming of narcissism. It isn’t a feeling, it is a practice.
Tình yêu là một quyết định, nó là một phán đoán, nó là một lời hứa. Nếu tình yêu chỉ là cảm xúc, sẽ không có nền tảng cho lời hứa yêu thương nhau mãi mãi. Cảm xúc đến và nó có thể đi. Làm sao tôi có thể phán đoán rằng nó sẽ ở lại mãi mãi, nếu như hành động của tôi không bao hàm sự phán đoán và quyết định.
Love is a decision, it is a judgment, it is a promise. If love were only a feeling, there would be no basis for the promise to love each other forever. A feeling comes and it may go. How can I judge that it will stay forever, when my act does not involve judgment and decision.
Con gái luôn miệng nói chỉ cần ‘cảm giác’, nhưng thực chất trong lòng lại bao phủ bởi ‘cảm xúc’.
Đàn ông luôn miệng nói đến ‘cảm xúc’, nhưng thực tế lại chỉ công nhận ‘cảm giác’.
Thời gian làm phai nhạt tình cảm của đàn ông, nhưng lại khắc sâu tình cảm của phụ nữ.
Về chuyện tình yêu, đàn ông luôn bắt đầu sớm hơn phụ nữ một bước, phụ nữ lại kết thúc muộn hơn một bước.
Vai trò của tôi trong xã hội, hay của bất cứ nghệ sĩ hay thi nhân nào, là cố gắng và thể hiện điều mà tất cả chúng ta cảm nhận. Không phải để dạy người khác cảm nhận. Không phải như nhà rao giảng hay lãnh đạo mà như hình ảnh phản chiếu của tất cả chúng ta.
My role in society, or any artist’s or poet’s role, is to try and express what we all feel. Not to tell people how to feel. Not as a preacher, not as a leader, but as a reflection of us all.