Những câu nói của An Ni Bảo Bối, thông tin về tác giả, tác phẩm của An Ni Bảo Bối
Nỗi đau của họ như tấm gương soi vào nhau, thấy rõ đối phương. Thương xót cho nhau nhưng không thể giơ tay ra chạm tới. Không bao giờ kể lể. Cãi nhau, không hiểu nhau, lạnh nhạt, cố chấp. Chỉ có thể duy trì bằng cách như vậy. Chính như vậy. Có một số người, họ yêu quý nhau như vậy. Tình yêu của họ cách trở hai bờ, chỉ có thể nhìn nhau, không thể sát gần.
Từ ngữ, cũng chỉ là một cuộc kiếm tìm. Bạn có thể mượn nó để vỗ về một nỗi đau hay phơi khô một cuộc tình. Rồi thời gian cũng xóa nhòa, bạn chỉ còn lại mình.
Nhiều khi, một người lựa chọn ra đi, không phải vì dục vọng, cũng không phải vì bị quyến rũ. Chỉ đơn giản bởi nghe thấy tiếng lòng của mình. Để tôn trọng cuộc sống âm thanh trong nội tâm chính mình, chúng ta từng phải trả những cái giá quá lớn.
Những người phụ nữ thích mặc màu trắng, họ có lòng tự tin, bên cạnh như thể không người. Sự tự tin đó có thể do đã sở hữu những thứ mà nhiều người bình thường khác không tài nào chạm tới nổi. Cũng có thể đến từ chỗ chẳng có gì nhưng cũng không theo đuổi gì.
Trưởng thành là một việc thực sự đau khổ. Lúc đó, mình luôn nghĩ, khi nào mới có đủ tiền? Khi nào mới có thể ra đi?
Nếu một người đàn ông chìa tay ra cho tôi. Nếu ngón tay của anh ấy ấm áp. Thì việc anh ấy là ai thực ra đối với tôi đã không còn quan trọng nữa.
Ngôn ngữ cuối cùng lại là thứ cấm kị. Bị quên lãng, bị kìm chế, bị đè nén. Chúng ta trò chuyện với chính mình hoặc với người xa lạ. Ngôn ngữ không tài nào vượt qua nổi rào cản thời gian. Chỉ có đau khổ mới đủ sức vượt qua mọi thứ vĩnh hằng.
Tình yêu dường như chỉ là ảo giác. Trong tình yêu, hoặc là an toàn, hoặc là tự do, không thể cùng một lúc nắm được cả hai, và “thứ mà chúng ta yêu vẫn chỉ là bản thân tình yêu”. Có những tổn thương phải trả giá. Nhưng tình yêu mãi là một khát khao êm ả của con người, như nỗi khát khao của linh hồn cần một nơi cập bến. Tuy nhiên, linh hồn cứ mãi lang thang. Lang thang nên bất an thường trực. Tìm sự tĩnh tại thật dễ dàng mà cũng rất không.
Nhiều khi, dùng từ ngữ ghi lại những suy nghĩ của mình, trong lòng không tránh khỏi xót xa. Bởi có ghi chép lại tình cảm của con người trong không gian và thời gian cũng không có tác dụng. Sinh mạng chuyển biến nhiều tầng thứ, không ngừng tiếp diễn và vươn tới những mục đích mới hơn, hy vọng như vậy có thể sinh sôi. Nhưng hy vọng đó chẳng khác nào một bầy kiến ra sức khuân một mẩu bánh mì bé xíu về hang. Đối với chúng, đây là việc rất quan trọng. Nhưng đối với chúng ta, đó là việc quá vặt vãnh. Vậy là xem ai sẽ đánh giá những việc của chúng ta. Không thể phủ nhận rằng bản chất là như nhau. Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, rất nhiều sự việc vẫn khiến chúng ta khó xử như vậy.
Ban đêm nhìn sang cái gối trống bên cạnh. Trên đó vẫn vương mùi đàn ông, mùi tóc và da thịt. Nhớ lại cái dáng anh nằm ngủ, lông mi rợp bóng, ngon lành như trẻ thơ. Tôi chỉ cần một người đàn ông có thể tiện tay chạm vào bất kỳ lúc nào, có thể áp trán vào dưới cằm anh nằm ngủ,vuốt ve làn da nóng ấm và mềm mại như tơ.
Đúng thế, mỗi người đều nên chuẩn bị cho cuộc sống cô độc, bởi cơ hội có được tình yêu thường rất hiếm hoi và chật vật. Đã bao nhiêu người, cả một đời cũng chưa từng nếm trải cảm giác hân hoan khi thân tâm giao hòa. Ta có được ai, đó đều là định mệnh.
Tôi không để anh nhìn thấy thứ máu đang chảy trong huyết quản mình, vì sợ nó có màu xanh dương. Thứ màu xanh thẫm tối tràn ngập số kiếp của kẻ bị phán phải gánh chịu cô đơn. Tôi đã không còn là đứa con gái nhỏ ngày xưa. Tôi cảm thấy mình tàn tạ già cỗi dần đi. Thế nhưng giữa lúc tôi xinh đẹp nhất, người tôi yêu thương cũng không ở bên cạnh tôi.