Cuộc đời như ngồi trên một chiếc xe buýt, cuối cùng cũng sẽ có một bến dừng dành cho bạn, mà nam nữ như hành khách đi qua những trạm đó. Có khi là vì ngồi trên xe rất thoải mái, không muốn xuống xe, có khi là vì không biết chính mình nên xuống xe, người cả đời không kết hôn chính là tài xế, mỗi ngày nhìn người khác lên lên xuống xuống đã quá chán chường.
How come we don’t always know when love begins, but we always know when it ends?
Tại sao chúng ta không bao giờ biết được tình yêu bắt đầu khi nào nhưng chúng ta luôn nhận ra khi tình yêu kết thúc?
Con người có thể làm được những chuyện đáng kinh ngạc và tiếp thu khối lượng kiến thức không lổ mà vẫn không hiểu được bản thân mình. Nhưng đau khổ khiến người ta nhìn vào bên trong bản thân. Nếu thành công, thì bên trong con người sẽ là khởi đầu của sự học hỏi.
A man may perform astonishing feats and comprehend a vast amount of knowledge, and yet have no understanding of himself. But suffering directs a man to look within. If it succeeds, then there, within him, is the beginning of his learning.
Hi vọng tuy thường bị lừa dối nhưng lại rất cần thiết, vì hi vọng chính là hạnh phúc, dù nó nhiều lần gặp trắc trở nhưng trắc trở này không đáng sợ bằng không có hị vọng.
Tất cả đều là sắc sắc không không. Tất cả đều là uổng công và đuổi theo gió.
Đừng bao giờ nên lo toan vào một công việc mà mình không chắc chắn, không đóng vai chủ động. Thà làm một việc nhỏ có lợi hơn là theo đuổi một công việc lớn lao không đâu.