Vai trò của tôi trong xã hội, hay của bất cứ nghệ sĩ hay thi nhân nào, là cố gắng và thể hiện điều mà tất cả chúng ta cảm nhận. Không phải để dạy người khác cảm nhận. Không phải như nhà rao giảng hay lãnh đạo mà như hình ảnh phản chiếu của tất cả chúng ta.
My role in society, or any artist’s or poet’s role, is to try and express what we all feel. Not to tell people how to feel. Not as a preacher, not as a leader, but as a reflection of us all.
Toàn bộ vấn đề có thể nêu ra chỉ đơn giản bằng cách hỏi, “Âm nhạc có ý nghĩa gì không?” Câu trả lời của tôi sẽ là “Có”. Và “Bạn có thể dùng ngôn từ để nói lên ý nghĩa của âm nhạc hay không”. Câu trả lời của tôi sẽ là “Không”.
The whole problem can be stated quite simply by asking, ‘Is there a meaning to music?’ My answer would be, ‘Yes.’ And ‘Can you state in so many words what the meaning is?’ My answer to that would be, ‘No.’
Bất cứ ai yêu thích âm nhạc hơn tiếng ồn, niềm vui hơn lạc thú, tâm hồn hơn vàng bạc, công việc sáng tạo hơn chuyện kinh doanh, đam mê hơn trò khờ dại, không tìm thấy mái nhà trong thế giới tầm thường của chúng ta.
Whoever wants music instead of noise, joy instead of pleasure, soul instead of gold, creative work instead of business, passion instead of foolery, finds no home in this trivial world of ours.