Một bông hồng là một lời tranh luận. Nó tuyên bố sự chiến thắng của cái đẹp trước sự hung tàn, của sự dịu dàng trước bạo lực, của thời khắc phù du trước vĩnh hằng, và của cái phổ biến trước cái cá biệt. Hồng ở vùng Cực Bắc hay hồng ở sa mạc Sahara cũng đều nở hoa như nhau.
A rose is an argument. It proclaims the triumph of beauty over brutality, of gentleness over violence, of the ephemeral over the lasting, and of the universal over the particular. The same rose bursts into bloom on the North Cape and in the Sahara desert.
Phụ nữ thông minh đều biết ra tay vào hai thời điểm mà đàn ông mềm yếu nhất. Đó chính là lúc anh ta đang yêu mình và lúc anh ta cảm thấy day dứt vì mình. Khi hai thời điểm này đã qua, thì phụ nữ không thể muốn gì cũng được.
Những người khó phục vụ nhất là người nghèo. Cho họ miễn phí, và họ nghĩ đấy là cái bẫy. Bảo họ đầu tư nhỏ, và họ nói sẽ không thể kiếm được nhiều. Bảo họ đầu tư lớn, và họ bảo không có tiền. Bảo họ thử thứ mới, và họ nói mình không có kinh nghiệm. Bảo họ đấy là kinh doanh truyền thống, và họ nói sẽ khó làm. Bảo họ đấy là mô hình kinh doanh mới, và họ sẽ nói đấy là kinh doanh đa cấp. Bảo họ mở cửa hiệu, họ bảo sẽ không có tự do. Bảo họ làm ăn trong ngành mới, và họ nói không có chuyên môn. Họ cũng có những điểm chung: Họ thích hỏi Google, nghe theo những người bạn cũng vô vọng như mình, họ nghĩ nhiều hơn giáo sư đại học và làm ít người người mù.
Cứ hỏi họ, họ có thể làm gì. Họ sẽ không thể trả lời bạn. Kết luận của tôi: Thay vì tim đập nhanh hơn, sao không làm nhanh hơn một chút; thay vì chỉ nghĩ, sao không thực hiện. Người nghèo thất bại vì một hành vi chung: Cả Cuộc Đời Họ Là Chờ Đợi.
The worst people to serve are the Poor people. Give them free, they think it’s a trap. Tell them it’s a small investment, they’ll say can’t earn much. Tell them to come in big, they’ll say no money. Tell them try new things, they’ll say no experience. Tell them it’s traditional business, they’ll say hard to do. Tell them it’s a new business model, they’ll say it’s MLM. Tell them to run a shop, they’ll say no freedom. Tell them run new business, they’ll say no expertise. They do have somethings in common: They love to ask google, listen to friends who are as hopeless as them, they think more than an university professor and do less than a blind man.
Just ask them, what can they do. They won’t be able to answer you. My conclusion: Instead of your heart beats faster, why not you just act faster a bit; instead of just thinking about it, why not do something about it. Poor people fail because on one common behaviour: Their Whole Life is About Waiting.
20 years from now.
We will be more dissapointed.
By the things we didn’t do
Than by the ones you we do.
So throw off the bowliness
Sail away from the safe harbour
Catch the trade winds in our sails
Dream
Explore
Discover.
Hai mươi năm sau kể từ bây giờ
Ta sẽ thất vọng
Bởi những việc ta đã không làm
Hơn là bởi những việc ta đã làm.
Vì vậy hãy quăng thừng lên
Giương buồm ra khỏi hải cảng an toàn
Đón ngọn gió mậu dịch trong những chuyến đi biển
Hãy ước mơ
Thám hiểm
Khám phá.
Phim ảnh là giấc mơ, phim ảnh là âm nhạc. Không thứ nghệ thuật nào đi qua tâm trí ta như cách của phim ảnh, nó tiến thẳng vào cảm xúc ta, tới những căn phòng tối sâu kín trong tâm hồn ta.
Film as dream, film as music. No art passes our conscience in the way film does, and goes directly to our feelings, deep down into the dark rooms of our souls.
Ðối với tôi, sự thật trong tình bạn là thiêng liêng không kém một cuộc hôn nhân vĩnh cửu.
Đôi lúc tôi tự hỏi liệu có bao giờ chúng ta trưởng thành trong nền chính trị của chúng ta và nói những điều xác định có ý nghĩa gì đó, hay chúng ta sẽ mãi tiếp tục dùng sự chung chung mà ai cũng có thể tán thành, và có ý nghĩa rất ít.
Sometimes I wonder if we shall ever grow up in our politics and say definite things which mean something, or whether we shall always go on using generalities to which everyone can subscribe, and which mean very little.
Tình yêu tuổi học trò ấy mà, do cả hai đều chưa trưởng thành nên ít có kết quả lắm! Cũng chính bởi chưa trưởng thành cho nên tình yêu đầu ở giai đoạn này đều rất đẹp và trong sáng. Tình yêu của thời niên thiếu hoàn toàn là do nhu cầu tình cảm, chỉ đơn thuần là tôi thích bạn, bạn thích tôi. Hoàn toàn không như người lớn sẽ suy nghĩ đến những vấn đề thực tế. Điều kiện nhà cậu ấy thế nào? Công việc tốt không? Thu nhập cao không? Tương lai hoàn toàn nằm trong những vấn đề nhà cửa, xe cộ. Tình cảm học trò là tình cảm trong trắng mà không có tì vết.
Hiện thực – Ước mơ = Động vật
Hiện thực + Ước mơ = Tim đau (thường được gọi là Chủ nghĩa lý tưởng)
Hiện thực + Hài hước = Quan điểm hiện thực (hay còn gọi là Chủ nghĩa bảo thủ)
Ước mơ – Hài hước = Cuồng tín
Ước mơ + Hài hước = Ảo mộng
Hiện thực + Ước mơ + Hài hước = Sự khôn ngoan
Reality – Dreams = Animal Being
Reality + Dreams = A Heart-Ache (usually called Idealism)
Reality + Humor = Realism (also called Conservatism)
Dreams – Humor = Fanaticism
Dreams + Humor = Fantasy
Reality + Dreams + Humor = Wisdom
Bệnh tật làm cho sức khỏe trở thành niềm vui, việc xấu làm cho việc tốt trở thành niềm vui, cái đói làm cho cái no trở thành niềm vui, mệt mỏi làm cho nghỉ ngơi trở thành niềm vui.