Cuộc đời của tôi đã thật tuyệt vời. Tôi làm điều tôi thích. Tôi có lòng can đảm và tôi có những cuộc phiêu lưu, và điều đó giúp tôi tiến bước. Và tôi có cả một chút khiếu hài hước và một chút hiểu lẽ thường. Đó là một cuộc đời phong phú.
My life has been wonderful. I have done what I felt like. I was given courage and I was given adventure and that has carried me along. And then also a sense of humor and a little bit of common sense. It has been a very rich life.
Chúng ta cứ mãi đi lòng vòng, bị những lo lắng bất an giới hạn tới mức ta không còn phân biệt được giữa đúng và sai, giữa ý định bất chợt của kẻ cướp và lý tưởng trong sáng nhất.
We walk in circles, so limited by our own anxieties that we can no longer distinguish between true and false, between the gangster’s whim and the purest ideal.
We actors are very fortunate people. Diễn là liều thuốc tốt nhất trên thế gian – nếu bạn không cảm thấy tốt đẹp, cảm xúc đó sẽ mất đi bởi bạn còn bận nghĩ về điều gì đó không phải bản thân mình. Diễn viên chúng tôi là những người rất may mắn.
Acting is the best medicine in the world – if you’re not feeling well, it goes away because you are busy thinking about something that isn’t yourself.
Cách tốt nhất để giữ gìn tuổi trẻ là tiếp tục làm bất cứ điều gì giữ bạn hoạt động. Với tôi, đó là công việc, rất nhiều công việc. Và khi xong việc, hãy thư giãn và vui vẻ.
The best way to keep young is to keep going in whatever it is that keeps you going. With me that’s work, and a lot of it. And when a job is finished, relax and have fun.
Tôi nhớ có một ngày tôi ngồi bên hồ bơi và đột nhiên nước mắt chảy tràn trên má. Tại sao tôi lại bất hạnh như vậy? Tôi có thành công. Tôi có sự bảo đảm. Nhưng vẫn không đủ. Bên trong tôi là bão tố.
I remember one day sitting at the pool and suddenly the tears were streaming down my cheeks. Why was I so unhappy? I had success. I had security. But it wasn’t enough. I was exploding inside.
Phim ảnh là giấc mơ, phim ảnh là âm nhạc. Không thứ nghệ thuật nào đi qua tâm trí ta như cách của phim ảnh, nó tiến thẳng vào cảm xúc ta, tới những căn phòng tối sâu kín trong tâm hồn ta.
Film as dream, film as music. No art passes our conscience in the way film does, and goes directly to our feelings, deep down into the dark rooms of our souls.
Có một mái nhà, một người chồng, và con cái hẳn nên đủ cho cuộc đời của người phụ nữ. Chúng ta sinh ra là vì như vậy, đúng không? Thế nhưng tôi nghĩ mỗi ngày đều là một ngày đánh mất. Như thể tôi chỉ có một nửa là còn sống. Nửa còn lại bị trói buộc trong bao tải và nghẹt thở.
Having a home, husband, and child ought to be enough for any woman’s life. I mean, that’s what we are meant for, isn’t it? But still I think every day is a lost day. As if only half of me is alive. The other half is pressed down in a bag and suffocated.
A kiss is a lovely trick designed by nature to stop speech when words become superfluous.
Cho tới 45 tuổi, tôi có thể diễn vai người phụ nữ đang yêu. Sau 55 tuổi, tôi có thể diễn vai bà nội bà ngoại. Nhưng thời gian giữa 10 năm đó rất khó khăn đối với một diễn viên.
Until 45 I can play a woman in love. After 55 I can play grandmothers. But between those ten years, it is difficult for an actress.