Rốt cuộc thì tất cả mọi người, hay nói đúng hơn, tất cả những ai cầm bút viết đều thích sống bên trong bản thân để có thể nói lên điều gì ở bên trong mình. Đó là vì sao người viết văn có hai đất nước, một là nơi họ thuộc về, và một là nơi họ thực sự sống. Đất nước thứ hai đầy lãng mạn, và tách rời khỏi họ, nó không có thực, nhưng nó thực sự ở đó.
After all everybody, that is, everybody who writes is interested in living inside themselves in order to tell what is inside themselves. That is why writers have to have two countries, the one where they belong and the one in which they live really. The second one is romantic, is is separate from themselves, it is not real but it is really there.
Bất cứ ai có may mắn sinh ra là một nhân vật có thể cười nhạo thậm chí cả cái chết. Bởi vì một nhân vật sẽ không bao giờ chết! Con người sẽ chết, người viết, công cụ của sáng tạo: nhưng điều anh ta tạo ra sẽ không bao giờ chết!
Whoever has the luck to be born a character can laugh even at death. Because a character will never die! A man will die, a writer, the instrument of creation: but what he has created will never die!
Người hiểu biết phải ý thức rõ ràng rằng mọi pháp trên thế gian không có bản thể trường cửu. Bởi vậy, Người hiểu biết không vui hay buồn vì họ không bị cuốn trôi theo các pháp thế gian luôn luôn biến đổi này. Trở nên vui là sinh. Trở nên buồn là tử. Chết rồi lại được sinh ra, và sinh ra lại chết nữa. Sống và chết trong từng phút giây là sự luân lưu bất tận của vòng sinh tử.
The “one Who Knows” clearly knows that all conditioned phenomena are unsubstantial. So this “One Who Knows” does not become happy or sad, for it does not follow changing conditions. To become glad , is to be born; to becomes dejected, is to die. Having died, we are born again ; having been born . we die again . This birth and death from one moment to the next is the endless spinning wheel of samsara.
There is only one meaning of life: the act of living itself.
Cuộc đời chỉ có một ý nghĩa: đó chính là sống.
Chừng nào còn sống và tự do, con người sẽ bằng cách này hay cách khác tìm kiếm những gì mang lại cho mình hạnh phúc, và vì vậy, sự sống, tự do và sự theo đuổi hạnh phúc về cơ bản là một. Nhưng sự theo đuổi hạnh phúc tự nó đã là một nghệ thuật. Tìm kiếm nó chưa chắc đã tìm thấy nó, và sự thất bại có thể phá hủy cả tự do và sự sống.
So long as man is alive and free, he will, in one way or another, seek that which gives him pleasure, hence life, liberty, and the pursuit of happiness are in essence the same. But the pursuit of happiness is an art in itself. To seek it is not necessarily to find it, and failure may destroy both liberty and life.
Là tia sáng đối với người khác, tự mình tạo ra ánh sáng, đó là hạnh phúc cao nhất mà con người có thể đạt được. Khi đó, con người sẽ không sợ đau khổ, thiếu thốn. Khi đó con người sẽ không sợ cái chết, mặc dù chỉ lúc ấy, con người mới biết cách yêu thật sự cuộc sống.
Life is the desert, life the solitude, death joins us to the great majority.
Cuộc đời là sa mạc, cuộc đời cô độc, cái chết đưa chúng ta trở về với nhân loại.
The fear of death follows from the fear of life. A man who lives fully is prepared to die at any time.
Nỗi sợ cái chết đến từ nỗi sợ cuộc sống. Người sống được hết mình luôn sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.