Diễn viên giỏi nhất là diễn viên đóng vở hài kịch cuộc đời một cách hoàn hảo, một điều tôi luôn mong mỏi mình làm được. Đi hay, nói hay, khóc hay, cười hay, và chết hay, tất cả đều đơn thuần là diễn kịch, bởi vì trong mỗi người, có linh hồn bất tử ngu xuẩn và đáng sợ, kẻ là chân thật – kẻ không thể diễn, kẻ không ngừng duy trì cuộc chống đối vô tận nhưng vô thanh chống lại những dối trá của cơ thể.
The finest actor is he who play the comedy of life perfectly, as i aspire to do. To walk well, talk well, weep well, laugh well and die well, it is all pure acting, because in every man there is the dumb dreadful immortal spirit who is real- who cannot act, who-is and who steadily maintains an infinite though speechless protest against the body’s lies.
Và những ngôi sao chỉ ở đó và lấp lánh như thể chúng không biết chúng ta đang chết dần bên trong, và mưa vẫn rơi nhạo báng cái chết của chúng ta, và thế giới cứ tiếp tục quay ngay cả khi tất cả trái tim đều tan vỡ.
And the stars just sit there and glimmer like they don’t notice how we’re dying inside, and the rain still pours and mocks us in our death, and the world goes on when all the hearts are broken.
Mỗi chúng ta đều có trong mình điều gì đó không thể bị khước từ, thậm chí dù nó khiến ta gào thét để chết. Ta là bản thân mình, đó là tất cả. Giống như truyền thuyết Celtic cổ về con chim với cái gai đâm vào ngực, vẫn hót hết mình và chết. Bởi vì nó phải làm như thế, nhận thức tự thân của nó chẳng thể ảnh hưởng hay thay đổi kết quả, phải không? Ai cũng ngân nga điệu ca nhỏ bé của mình, tin tưởng rằng đó là bài hát hay nhất trên đời. Bạn không thấy sao? Chúng ta tự tạo ra những cái gai của chính mình, và chẳng bao giờ ngừng đếm cái giá. Tất cả những gì ta có thể làm là chịu đựng nỗi đau, và bảo bản thân mình rằng điều đó đáng giá.
Each of us has something within us which won’t be denied, even if it makes us scream aloud to die. We are what we are, that’s all. Like the old Celtic legend of the bird with the thorn in its breast, singing its heart out and dying. Because it has to, its self-knowledge can’t affect or change the outcome, can it? Everyone singing his own little song, convinced it’s the most wonderful song the world has ever heard. Don’t you see? We create our own thorns, and never stop to count the cost. All we can do is suffer the pain, and tell ourselves it was well worth it.
The fear of death follows from the fear of life. A man who lives fully is prepared to die at any time.
Nỗi sợ cái chết đến từ nỗi sợ cuộc sống. Người sống được hết mình luôn sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.
An toàn không phải là thao tác trí tuệ để chúng ta hoạt động. Nó là vấn đề sự sống và cái chết. Chính tổng nỗ lực chúng ta đổ vào quản lý an toàn quyết định người chúng ta làm cùng sẽ sống hay sẽ chết.
Safety is not an intellectual exercise to keep us in work. It is a matter of life and death. It is the sum of our contributions to safety management that determines whether the people we work with live or die.
Có hai loại kiêu hãnh, tốt và cấu. ‘Kiêu hãnh tốt’ đại diện cho phẩm giá và và sự tự tôn trọng bản thân. ‘Kiêu hãnh xấu’ là tội lỗi chết người khi coi mình ưu việt, thứ tội lỗi bốc mùi tự phụ và kiêu ngạo.
There are two kinds of pride, both good and bad. ‘Good pride’ represents our dignity and self-respect. ‘Bad pride’ is the deadly sin of superiority that reeks of conceit and arrogance.
Nếu bạn sợ bệnh, nếu bạn sợ chết thì hãy quán sát xem chúng từ đâu đến. Chúng đến từ sự sinh. Thế nên, đừng buồn khi có người chết. Cái khổ của họ trong đời này đã hết rồi. Chết là một chuyện tự nhiên thôi. Nếu bạn muốn buồn thì hãy buồn khi có người sinh ra đời: “ Tội nghiệp thay! Họ lại đến nữa rồi. Họ sắp phải đau khổ và chết nữa ”.
If you’re afraid of illnesses, if you are afraid of death, then you should contemplate where they come from. Where do they come from? They arise from birth. So don’t be sad when someone dies – it’s just nature, and his suffering in this life is over. If you want to be sad, be sad when people are born: “Oh, no, they’ve come again. They’re going to suffer and die again!”
Mộ phần là điểm tận cùng của tất cả con đường, là cánh cửa của hư vô.
Muốn trở thành thánh nhân ta phải thay đổi cho đến khi chỉ còn cái thân trơ. Tâm hoàn toàn đổi thay nhưng thân dường như luôn luôn có mặt; vẫn nóng lạnh đau nhức và bệnh hoạn. Thế nhưng nhờ tâm đã biến đổi nên nó nhìn sinh, già, đau, chết dưới ánh sáng chân lý.
To become a Noble One, we have to continuously undergo changes until only the body remains. The mind changes completely but the body still exist. There is hot, cold, pain, and sickness as usual. But the mind has changed and now sees birth, old age, sickness and death in the light of truth.