Có hai loại kiêu hãnh, tốt và cấu. ‘Kiêu hãnh tốt’ đại diện cho phẩm giá và và sự tự tôn trọng bản thân. ‘Kiêu hãnh xấu’ là tội lỗi chết người khi coi mình ưu việt, thứ tội lỗi bốc mùi tự phụ và kiêu ngạo.
There are two kinds of pride, both good and bad. ‘Good pride’ represents our dignity and self-respect. ‘Bad pride’ is the deadly sin of superiority that reeks of conceit and arrogance.
Phẩm cách tốt là điều mà bạn phải tự làm ra cho bản thân mình. Bạn không thể thừa kế nó từ cha mẹ. Bạn không thể tạo ra nó nhờ có những ưu thế vượt trội. Nó không phải trời sinh, không đến từ sự giàu sang, tài năng hay địa vị. Nó là kết quả từ những hành động của chính bạn. Nó là phẩn thưởng đến từ việc sống theo những nguyên tắc tốt và có một cuộc đời đức hạnh và chính trực.
A good character is something you must make for yourself. It cannot be inherited from parents. It cannot be created by having extraordinary advantages. It isn’t a gift of birth, wealth, talent or station. It is the result of your own endeavor. It is the reward that comes from living good principles and manifesting a virtuous and honorable life.
Hãy bận tâm tới phẩm tính của mình hơn là danh tiếng của mình, bởi vì phẩm tính là con người thực sự của bạn, trong khi danh tiếng chỉ là cách người khác nghĩ về bạn.
Be more concerned with your character than your reputation, because your character is what you really are, while your reputation is merely what others think you are.
Tất cả phẩm cách của chúng ta nằm ở trong suy nghĩ. Đây là nền cơ bản mà ta phải dùng đề phát triển bản thân, chứ không phải không thời gian, thứ ta không biết phải làm thế nào để lấp đầy. Vậy nên hãy lấy việc suy nghĩ chính đáng làm nhiệm vụ: đây là nguyên tắc của đạo đức.
All our dignity consists, then, in thought. This is the basis on which we must raise ourselves, and not space and time, which we would not know how to fill. Let us make it our task, then, to think well: here is the principle of morality.
Làm người không thể không phân biệt giữa nhu mì và nhu nhược, giữa cương cường và cường bạo, giữa kiệm ước và biển lận, giữa trung hậu và hôn ngu, giữa sáng suốt và khắc bạc, giữa tự trọng và tự đại, giữa tự khiêm và tự tiện, mấy cái đó hình như giống nhau mà thực khác nhau; còn làm thơ thì không thể không phân biệt giữa bình đạm và khô khan, giữa tân kỳ và tiêm xảo, giữa mộc mạc và vụng về, giữa cường kiện và thô bạo, giữa hòa lệ và khinh phù, giữa thanh tú và mỏng manh, giữa trọng hậu và cứng đờ, giữa tung hoành và tạp loạn, mấy cái đó cũng hình như giống nhau mà kỳ thực khác nhau, sai một ly đi một dặm.
Cách có cách của phẩm cách, có cách của thể. Thể cách nhất định ở khuôn khổ. Phẩm cách tự nhiên ở sự cao đẹp. Phẩm cách cao tuy áo tơi nón lá mà vẫn như đứng trên muôn đỉnh núi cúi nhìn thấy hết thảy. Phẩm cách thấp thì tuy đi hia cầm hốt đi giữa hồng trần mà cũng chỉ đủ để lòe bịp người thấp kém mà thôi. Cho nên cái cách của thể cách và cái cách của phẩm cách không thể lẫn vào nhau được.