Tại sao bạn lại muốn xóa bỏ khỏi cuộc đời mình mọi nỗi bực bội, đau khổ và phiền muộn, vì rốt cuộc bạn đâu biết chúng đang dựng lên những gì trong mình? Tại sao bạn lại muốn hành hạ mình với câu hỏi chuyện này vì sao lại xảy ra và rồi sẽ dẫn tới đâu? Vì bạn biết đấy, rốt cuộc bạn đang ở giữa những chuyển dịch, và bạn mong muốn không gì hơn ngoài thay đổi. Nếu có gì không lành mạnh trong phản ứng của mình, hãy nhớ rằng bệnh tật là cách mà một sinh vật tự giải thoát khỏi những thứ xa lạ; và bạn đơn giản phải giúp nó để ốm, để đón nhận toàn bộ cơn bệnh và phát bệnh cùng nó, bởi đó là cách duy nhất để khỏe mạnh hơn.
Why do you want to shut out of your life any uneasiness, any misery, any depression, since after all you don’t know what work these conditions are doing inside you? Why do you want to persecute yourself with the question of where all this is coming from and where it is going? Since you know, after all, that you are in the midst of transitions and you wished for nothing so much as to change. If there is anything unhealthy in your reactions, just bear in mind that sickness is the means by which an organism frees itself from what is alien; so one must simply help it to be sick, to have its whole sickness and to break out with it, since that is the way it gets better.
Chúng ta trở nên mạnh mẽ, từng trải và tự tin nhờ nhờ từng trải nghiệm mà chúng ta thực sự dừng lại để nhìn thẳng vào mặt nỗi sợ… chúng ta phải làm điều mà chúng ta nghĩ mình không thể.
We gain strength, and courage, and confidence by each experience in which we really stop to look fear in the face… we must do that which we think we cannot.
Thời gian của bạn không nhiều, vì vậy đừng lãng phí nó để sống cuộc đời của người khác. Đừng nghe những lời giáo điều – đó là sống với kết quả suy nghĩ của người khác. Đừng để âm thanh của những quan điểm khác lấn át đi giọng nói bên trong bạn. Và quan trọng nhất, hãy giữ lấy sự can đảm để đi theo trái tim và trực giác. Chúng biết bạn thực sự muốn trở thành con người như thế nào. Mọi thứ khác chỉ là thứ yếu.
Your time is limited, so don’t waste it living someone else’s life. Don’t be trapped by dogma — which is living with the results of other people’s thinking. Don’t let the noise of others’ opinions drown out your own inner voice. And most important, have the courage to follow your heart and intuition. They somehow already know what you truly want to become. Everything else is secondary.
‘Nếu’ và ‘như’ là hai từ thật vô hại khi tách biệt. Nhưng khi nối chúng vào nhau, chúng mang thứ quyền năng có thể ám ảnh bạn cả cuộc đời: ‘Nếu như?’… Tôi không biết câu chuyện của bạn kết thúc thế nào, nhưng tôi biết nếu điều bạn đã cảm nhận là tình yêu – tình yêu chân thực – thì không bao giờ là quá muộn. Nếu đã là chân thực thì tại sao nó lại không phải là thực lúc này? Bạn chỉ cần có lòng can đảm để đi theo trái tim mình… Tôi không biết tình yêu chân thực như thế nào… thứ tình yêu khiến ta sẵn sàng để những người thân thiết lại phía sau, thứ tình yêu khiến ta vượt đại dương vì nó… nhưng tôi muốn tin rằng nếu có lúc nào tôi cảm nhận được nó, tôi sẽ có dũng khí để nắm giữ nó. Tôi mong bạn cũng có dũng khí để nắm giữ tình yêu của mình, Claire. Và nếu bạn không thể, tôi mong một ngày nào đó bạn sẽ có thể.
‘What’ and ‘if’ two words as nonthreatening as words come. But put them together side-by-side and they have the power to haunt you for the rest of your life: ‘What if?’… I don’t know how your story ended. But I know that if what you felt then was love – true love – then it’s never too late. If it was true then it why wouldn’t it be true now? You need only the courage to follow your heart… I don’t know what a love like that feels like… a love to leave loved ones for, a love to cross oceans for… but I’d like to believe if I ever felt it. I’d have the courage to seize it. I hope you had the courage to seize it, Claire. And if you didn’t, I hope one day that you will.
Con người chẳng bao giờ thực sự là kẻ theo thuyết định mệnh, hay thậm chí người khắc kỷ. Con người thường liều mạng chống lại số phận mình, vĩnh viễn dũng cảm đặt mình bên ngoài sự chi phối của thần linh. Không nghi ngờ rằng cuộc chiến này thúc đẩy sự tiến bộ của nhân loại, bởi nó ủng hộ kẻ mạnh mẽ can trường. Nó cũng thúc đẩy cái đẹp, bởi những người yếu đuối hơn thường tìm cách trốn thoát khỏi thế giới vô vọng và khắc nghiệt bằng cách tạo ra một thế giới đáng yêu hơn cho mình.
Man is never honestly the fatalist, nor even the stoic. He fights his fate, often desperately. He is forever entering bold exceptions to the rulings of the bench of gods. This fighting, no doubt, makes for human progress, for it favors the strong and the brave. It also makes for beauty, for lesser men try to escape from a hopeless and intolerable world by creating a more lovely one of their own.