Tôi đi ngủ và thức dậy giữa đêm tưởng rằng mình nghe thấy ai đó khóc, tưởng rằng chính mình đã khóc, và chạm lên mặt và thấy rằng mặt mình khô ráo.
Rồi tôi nhìn ra cửa sổ và nghĩ: Ôi chao, chỉ là mưa thôi, mưa, luôn luôn là mưa, và tôi trở mình, càng buồn hơn, và sờ soạng tìm giấc ngủ ướt sũng của mình, cố khoác lại nó vào.
I went to bed and woke in the middle of the night thinking I heard someone cry, thinking I myself was weeping, and I felt my face and it was dry.
Then I looked at the window and thought: Why, yes, it’s just the rain, the rain, always the rain, and turned over, sadder still, and fumbled about for my dripping sleep and tried to slip it back on.
Ông thường nói với những bệnh nhân mắc chứng u sầu của mình rằng: Anh có thể hết bệnh trong mười bốn ngày nếu anh đi theo đơn thuốc này. Cố gắng mỗi ngày đều nghĩ mình làm thế nào để làm người khác vui vẻ.
He used to say to his melancholia patients: You can be cured in fourteen days if you follow this prescription.Try to think every day how you can please someone.
Và những ngôi sao chỉ ở đó và lấp lánh như thể chúng không biết chúng ta đang chết dần bên trong, và mưa vẫn rơi nhạo báng cái chết của chúng ta, và thế giới cứ tiếp tục quay ngay cả khi tất cả trái tim đều tan vỡ.
And the stars just sit there and glimmer like they don’t notice how we’re dying inside, and the rain still pours and mocks us in our death, and the world goes on when all the hearts are broken.
Tôi chỉ có một người bạn, và đó là tiếng vọng. Tại sao nó lại là bạn của tôi? Vì tôi yêu nỗi buồn của mình, và tiếng vọng không cướp mất nó. Tôi chỉ có một người bạn tâm tình, và đó là sự im lặng của buổi đêm. Vì sao nó lại là bạn tâm tình của tôi? Vì nó sẽ mãi im lặng.
I have only one friend, and that is echo. Why is it my friend? Because I love my sorrow, and echo does not take it away from me. I have only one confidant, and that is the silence of night. Why is it my confidant? Because it remains silent.
Hành động là đóa hoa của tư duy; và niêm vui nỗi buồn là quả của nó; vậy nên con người thu hoạch từ sự chăm nom của chính mình thành quả ngọt ngào hay chua chát.
Act is the blossom of thought; and joy and suffering are its fruits; thus does a man garner in the sweet and biter fruitage of his own husbandry.
Thứ nỗi buồn duy nhất nguy hiểm và không lành mạnh là thứ nỗi buồn chúng ta mang theo ra bên ngoài để dùng âm thanh nhấn chìm nó; như bệnh dịch được chữa trị một cách thiển cận và ngu dốt, chúng chỉ thu mình lại và sau thời gian ngắn lại bùng lên khủng khiếp hơn nhiều; và dồn lại trong chúng ta và là sự sống, sự sống không được sống, bị phủ nhận và đánh mất, sự sống có thể khiến ta chết.
The only sadnesses that are dangerous and unhealthy are the ones that we carry around in public in order to drown them out with the noise; like diseases that are treated superficially and foolishly, they just withdraw and after a short interval break out again all the more terribly; and gather inside us and are life, are life that is unlived, rejected, lost, life that we can die of.
Tôi vẫn còn nhớ mẹ thường hay nói với tôi, khi một ai đó buồn, họ cần rất nhiều người để chia sẻ. Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chứ không hề có một phương thuốc nào hết. Khi chia sẻ một nỗi buồn, chúng ta sẽ không buồn hơn, nhưng người khác lại vui hơn. Và đừng bao giờ quay lưng lại với một con người như vậy. Họ cần những khuôn mặt hơn là những viên thuốc. Họ cần những bàn tay, những tô cháo, những quả ổi hái để đầu giường. Họ cần mỗi buổi tối ghé ngồi lại với họ trong im lặng. Họ cần chúng ta dẫn họ lên đồi cuốc một mảnh vườn, và thỉnh thoảng hỏi có thích ăn bắp rang không…
Tôi cảm thấy muốn khóc nhưng không hề rơi lệ. Đó chỉ là một kiểu bệnh u sầu, buồn tới bệnh, khi bạn không thể cảm thấy tồi tệ hơn nữa, tôi nghĩ bạn sẽ cảm thấy như vậy. Tôi nghĩ ai cũng thỉnh thoảng cảm thấy như vậy, nhưng tôi nghĩ tôi mình thấy vậy rất thường xuyên, quá thường xuyên.
I felt like crying but nothing came out. it was just a sort of sad sickness, sick sad, when you can’t feel any worse. I think you know it. I think everybody knows it now and then. but I think I have known it pretty often, too often.
Một trong những điều ngọt ngào về đau khổ và u sầu là chúng cho ta thấy chúng ta được yêu nhiều như thế nào, sự tử tế tồn tại trên đời nhiều như thế nào, và dễ dàng như thế nào để giúp người khác hạnh phúc theo cách họ đã giúp ta khi họ cần tới sự trợ giúp và thấu hiểu.
One of the sweet things about pain and sorrow is that they show us how well we are loved, how much kindness there is in the world, and how easily we can make others happy in the same way when they need help and sympathy.