Một trong những điều kỳ diệu được trao cho con người chúng ta là khát khao không thể dập tắt đạt được giấc mơ về cuộc sống tốt đẹp hơn, và khả năng lập mục tiêu để sống những giấc mơ đó.
One of the amazing things we have been given as humans is the unquenchable desire to have dreams of a better life, and the ability to establish goals to live out those dreams.
Có một phẩm chất mà người ta phải sở hữu để chiến thắng, và đó là tính xác định của mục đích, sự hiểu rõ mình muốn gì, và khao khát cháy bỏng để đạt được điều mình muốn.
There is one quality which one must possess to win, and that is definiteness of purpose, the knowledge of what one wants, and a burning desire to possess it.
Điều gì hủy hoại con người nhanh hơn là làm việc, suy nghĩ và cảm nhận không xuất phát từ nhu cầu bên trong, từ khao khát cá nhân sâu thẳm, không có lạc thú – chỉ tự động theo nghĩa vụ?
What destroys a man more quickly than to work, think and feel without inner necessity, without any deep personal desire, without pleasure – as a mere automaton of duty?
Nên nói thế nào về cơn đói kinh niên. Có lẽ có cơn đói có thể khiến bạn đổ bệnh vì đói. Nó đến thêm vào cơn đói mà bạn đã cảm thấy sẵn. Có cơn đói luôn luôn mới, bành trướng không thể thỏa mãn, vồ lấy cơn đói cũ chẳng bao giờ kết thúc mà bạn đã phải quằn quại để chế ngự. Làm sao bạn có thể đối mặt với thế giới nếu tất cả những gì bạn có thể nói về bản thân là bạn đang đói.
What can be said about chronic hunger. Perhaps that there’s a hunger that can make you sick with hunger. That it comes in addition to the hunger you already feel. That there is a hunger which is always new, which grows insatiably, which pounces on the never-ending old hunger that already took such effort to tame. How can you face the world if all you can say about yourself is that you’re hungry.
Chỉ bên trong bạn mới tồn tại hiện thực mà bạn khao khát. Tôi không thể cho bạn thứ gì mà không có sẵn bên trong bản thân bạn. Tôi không thể mở cửa triển lãm tranh nào cho bạn ngoài chính tâm hồn bạn.
Only within yourself exists the other reality for which you long. I can give you nothing that has not already its being within yourself. I can throw open to you no picture gallery but your own soul.
Không khao khát nào mãnh liệt trong lồng ngực con người hơn mong muốn khiến người khác tin vào điều mình tin. Không điều gì cắt tận gốc hạnh phúc và lấp đầy con người với sự thịnh nộ hơn là cảm thấy người khác trông thấp điều mình đánh giá cao.
No passion is stronger in the breast of a man than the desire to make others believe as he believes. Nothing so cuts at the root of his happiness and fills him with rage as the sense that another rates low what he prizes high.
Hầu hết con người chết trước khi tắt thở, – chết bởi tất cả những khát khao trần tục, vậy nên hơi thở cuối cùng chỉ là chiếc khóa trên cánh cửa của tòa nhà đã hoang vắng.
Most persons have died before they expire, – died to all earthly longings, so that the last breath is only, as it were, the locking of the door of the already deserted mansion.
Mỗi chúng ta đều có trong mình điều gì đó không thể bị khước từ, thậm chí dù nó khiến ta gào thét để chết. Ta là bản thân mình, đó là tất cả. Giống như truyền thuyết Celtic cổ về con chim với cái gai đâm vào ngực, vẫn hót hết mình và chết. Bởi vì nó phải làm như thế, nhận thức tự thân của nó chẳng thể ảnh hưởng hay thay đổi kết quả, phải không? Ai cũng ngân nga điệu ca nhỏ bé của mình, tin tưởng rằng đó là bài hát hay nhất trên đời. Bạn không thấy sao? Chúng ta tự tạo ra những cái gai của chính mình, và chẳng bao giờ ngừng đếm cái giá. Tất cả những gì ta có thể làm là chịu đựng nỗi đau, và bảo bản thân mình rằng điều đó đáng giá.
Each of us has something within us which won’t be denied, even if it makes us scream aloud to die. We are what we are, that’s all. Like the old Celtic legend of the bird with the thorn in its breast, singing its heart out and dying. Because it has to, its self-knowledge can’t affect or change the outcome, can it? Everyone singing his own little song, convinced it’s the most wonderful song the world has ever heard. Don’t you see? We create our own thorns, and never stop to count the cost. All we can do is suffer the pain, and tell ourselves it was well worth it.