Có lẽ đó không phải là những vì sao, mà là những cửa sổ nơi tình yêu từ những người thân thương đã mất tràn qua và chiếu sáng chúng ta, cho chúng ta biết rằng họ vẫn hạnh phúc.
Perhaps they are not stars, but rather openings in heaven where the love of our lost ones pours through and shines down upon us to let us know they are happy.
Sự mất mát khiến chúng ta trống rỗng – nhưng hãy học cách không để sự đau khổ đóng lại trái tim và tâm hồn mình. Hãy để cuộc đời đổ đầy lại bạn. Dưới đáy u sầu, dường như điều đó là không thể – nhưng những niềm vui mới đang chờ đợi để lấp đầy khoảng trống.
Loss leaves us empty – but learn not to close your heart and mind in grief. Allow life to replenish you. When sorrow comes it seems impossible – but new joys wait to fill the void.
Những con người đẹp nhất là những người từng bị đánh bại, từng đau khổ, từng tranh đấu, từng mất mát, và đã tìm được đường ra khỏi vực sâu. Những người này có lòng cảm kích, sự nhạy cảm và thấu hiểu đối với cuộc đời, cuộc đời đã làm họ tràn đầy sự cảm thông, sự dịu dàng và quan tâm yêu thương sâu sắc. Người đẹp không tự nhiên mà có.
The most beautiful people are those who have known defeat, known suffering, known struggle, known loss, and have found their way out of the depths. These persons have an appreciation, a sensitivity, and an understanding of life that fills them with compassion, gentleness, and a deep loving concern. Beautiful people do not just happen.
Thực tế là bạn sẽ thương tâm mãi mãi. Bạn sẽ không ‘vượt qua’ việc mất đi người mình yêu thương; bạn phải học cách sống với điều đó. Bạn sẽ lành vết thương lòng và tái dựng lại bản thân quanh sự mất mát. Bạn sẽ lại trọn vẹn nhưng bạn không bao giờ như trước nữa. Và cũng chẳng phải là bạn vẫn nên như trước, hay muốn mình như trước.
The reality is that you will grieve forever. You will not ‘get over’ the loss of a loved one; you will learn to live with it. You will heal and you will rebuild yourself around the loss you have suffered. You will be whole again but you will never be the same. Nor should you be the same nor would you want to.
Mọi mất mát đều đáng buồn. Kết thúc của một mối quan hệ quan trọng cũng là một cái chết. Khi người ta không còn yêu nhau, hay khi một tình bạn tưởng chừng vững chắc lại tan vỡ, hy vọng về tương lai chung – thứ hy vọng tạo ra một bối cảnh và một mục đích cho cuộc đời – đã mất đi.
All losses are sad. The end of an important relationship is also a death. When people fall out of love with each other, or when what seemed like a solid friendship falls into ruin, the hope for a shared future–a hope that provided a context and a purpose to life–is gone.
Không có con đường nào để đi vòng qua đau thương và mất mát: bạn có thể lảng tránh chừng nào bạn muốn, nhưng sớm hay muộn bạn vẫn phải đi vào trong nó, và hy vọng rằng có thể đi xuyên ra bên kia. Thế giới bạn tìm ở nơi đó sẽ không bao giờ giống như thế giới bạn bỏ lại sau.
There’s no way around grief and loss: you can dodge all you want, but sooner or later you just have to go into it, through it, and, hopefully, come out the other side. The world you find there will never be the same as the world you left.
Đời người cũng giống như chiếc lá. Mỗi năm Tết lại đến một lần. Trái Đất mỗi ngày một đông nhưng có những người thân yêu của ta không còn nữa. Những chiếc lá khô đi và rụng xuống sau một thời xanh, nhưng vòm cây vẫn giữ nguyên vẻ mát xanh vững chãi. Bởi thế hãy bình tâm sau mỗi lần mất mát. Chỉ những chiếc lá ở cạnh nhau mới thấy đau với khoảng trống khi chiếc lá ngay cạnh mình rơi xuống. Bởi thế, hãy quan tâm đến những người xung quanh. Mặt trời vẫn mọc mỗi ngày và mọi người vẫn mặc những bộ quần áo cũ, nói những câu nói cũ, không có nghĩa là người ta không buồn hơn, không vui hơn, không tổn thương hay không trưởng thành hơn.
Trong đời sống, vì sợ mất nhau mà phải dự phòng than thở trước. Than thở như dự kiến một điều bất hạnh có thể phải xảy ra. Cho nên khi nói đến sự mất mát có thể đó là sự mất mát của người khác chứ không phải của mình. Phút ấy, cái chung bỗng biến thành cái riêng và vì sao lại ái ngại không mang cái riêng để nhờ cõi chung chia sẻ cùng mình.
Không có chân lý nào có thể làm dịu được nỗi đau buồn khi chúng ra mất một người yêu dấu. Không một chân lý nào, một tấm lòng trung thực nào, một sức mạnh nào, một tấm lòng từ ái nào, có thể làm được nỗi đau buồn ấy. Chúng ta chỉ có thể chịu đựng nỗi đau ấy cho đến tận cùng và cố học được một điều gì đó…
Nhận thức được sự mong manh, sự tạm thời, sự thực rằng chúng ta chắc chắn rồi sẽ mất nhau, không sớm thì muộn, cho ta một mệnh lệnh rõ ràng phải luôn luôn đối xử tốt và yêu thương lẫn nhau.
Becoming aware of fragility, of temporality, of the fact that we will surely all be lost to one another, sooner or later, mandates a clear imperative to be totally kind and loving to each other always.