Chẳng mấy người chưa từng bắt gặp cái chết lướt qua theo một cách nào đó. Một số người chưa bị nó chạm tới gần, hay chưa phải vì nó mà thao thức trong đêm, nhưng đâu đó dọc theo đường đời, hầu hết chúng ta rồi sẽ bị nó cướp đi ai đó gần gũi và rất mực thân thương – và tất cả chúng ta rồi một ngày sẽ phải đối diện với nó.
There are few of us but who have been touched somehow by death. Some may not have been touched closely by it nor yet have kept vigil with it, but somewhere along our lives, most of us are sorely bereft of someone near and deeply cherished – and all of us will some day meet it face to face.
Sự mất mát khiến chúng ta trống rỗng – nhưng hãy học cách không để sự đau khổ đóng lại trái tim và tâm hồn mình. Hãy để cuộc đời đổ đầy lại bạn. Dưới đáy u sầu, dường như điều đó là không thể – nhưng những niềm vui mới đang chờ đợi để lấp đầy khoảng trống.
Loss leaves us empty – but learn not to close your heart and mind in grief. Allow life to replenish you. When sorrow comes it seems impossible – but new joys wait to fill the void.
Mọi mất mát đều đáng buồn. Kết thúc của một mối quan hệ quan trọng cũng là một cái chết. Khi người ta không còn yêu nhau, hay khi một tình bạn tưởng chừng vững chắc lại tan vỡ, hy vọng về tương lai chung – thứ hy vọng tạo ra một bối cảnh và một mục đích cho cuộc đời – đã mất đi.
All losses are sad. The end of an important relationship is also a death. When people fall out of love with each other, or when what seemed like a solid friendship falls into ruin, the hope for a shared future–a hope that provided a context and a purpose to life–is gone.
Đời người cũng giống như chiếc lá. Mỗi năm Tết lại đến một lần. Trái Đất mỗi ngày một đông nhưng có những người thân yêu của ta không còn nữa. Những chiếc lá khô đi và rụng xuống sau một thời xanh, nhưng vòm cây vẫn giữ nguyên vẻ mát xanh vững chãi. Bởi thế hãy bình tâm sau mỗi lần mất mát. Chỉ những chiếc lá ở cạnh nhau mới thấy đau với khoảng trống khi chiếc lá ngay cạnh mình rơi xuống. Bởi thế, hãy quan tâm đến những người xung quanh. Mặt trời vẫn mọc mỗi ngày và mọi người vẫn mặc những bộ quần áo cũ, nói những câu nói cũ, không có nghĩa là người ta không buồn hơn, không vui hơn, không tổn thương hay không trưởng thành hơn.
Liệu có ai trong chúng ta chưa bao giờ từng cảm thấy, khi đang bước đi trong ánh hoàng hôn hay khi viết xuống một ngày tháng trong quá khứ, rằng mình đã mất đi điều gì đó vô cùng?
What man of us has never felt, walking through the twilight or writing down a date from his past, that he has lost something infinite?
Những người không có mục đích trung tâm trong cuộc đời dễ dàng sa lầy vào những nỗi lo âu, sợ hãi, rắc rối và than thân trách phận nhỏ mọn, tất cả đều là dấu hiệu của sự yếu đuối, thứ sẽ dẫn đến thất bại, bất hạnh và mất mát cũng chắc chắn như tội lỗi được cố ý lên kế hoạch (dù theo con đường khác), bởi sự yếu đuối không thể kéo dài trong một vũ trụ mà sức mạnh không ngừng tiến hóa.
They who have no central purpose in their life fall an easy prey to petty worries, fears, troubles, and self-pitying, all of which are indications of weakness, which lead, just as surely as deliberately planned sins (though by a different route), to failure, unhappiness, and loss, for weakness cannot persist in a power evolving universe.