Tôi từng muốn tự sát hàng trăm lần, nhưng không biết vì sao tôi vẫn yêu cuộc đời. Sự yếu đuối nực cười này có lẽ là một trong những thiên hướng u sầu ngu xuẩn của chúng ta, bởi có điều gì ngu xuẩn hơn khi háo hức muốn đi tiếp vác theo gánh nặng mà mình sẽ vui sướng được vứt đi, khi căm ghét sự tồn tại của bản thân nhưng lại níu giữ nó, khi vuốt ve con rắn đang ngấu nghiến ta cho tới khi nó nuốt hết tim ta?
I have wanted to kill myself a hundred times, but somehow I am still in love with life. This ridiculous weakness is perhaps one of our more stupid melancholy propensities, for is there anything more stupid than to be eager to go on carrying a burden which one would gladly throw away, to loathe one’s very being and yet to hold it fast, to fondle the snake that devours us until it has eaten our hearts away?
Tôi nhúng ngón tay vào sự tồn tại – và nó chẳng có mùi gì. Tôi đang ở đâu? Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Cái thứ gọi là thế giới này là gì vậy? Thế giới này có ý nghĩa gì? Ai đã dụ tôi vào thế giới? Tại sao tôi lại không được hỏi xin phép và tại sao tôi lại không được thông báo những luật lệ và quy định của nó mà bị xô vào cuộc sống như thể bị một kẻ bắt cóc, một tên lái buôn món hàng linh hồn mua lấy? Tại sao tôi lại liên quan đến cái doanh nghiệp lớn có tên là thực tại này? Tại sao tôi lại nên quan tâm tới nó? Không phải đó là mối quan tâm tự nguyện sao? Và nếu tôi phải liên quan, người quản lý ở đâu? Tôi muốn lên tiếng. Không có quản lý sao? Tôi phải phàn nàn với ai đây?
I stick my finger in existence — it smells of nothing. Where am I? Who am I? How came I here? What is this thing called the world? What does this world mean? Who is it that has lured me into the world? Why was I not consulted, why not made acquainted with its manners and customs instead of throwing me into the ranks, as if I had been bought by a kidnapper, a dealer in souls? How did I obtain an interest in this big enterprise they call reality? Why should I have an interest in it? Is it not a voluntary concern? And if I am to be compelled to take part in it, where is the director? I should like to make a remark to him. Is there no director? Whither shall I turn with my complaint?
Cuộc sống là tiếng vọng. Điều bạn gửi vào đó quay trở lại. Thứ bạn gieo trồng bạn gặt hái. Thứ bạn cho bạn nhận lại. Điều bạn thấy ở người khác tồn tại trong chính bạn. Cho dù bạn là ai hay bạn làm gì, nếu bạn tìm kiếm cách tốt nhất để thu hoạch được nhiều nhất trong mọi mặt của cuộc sống, bạn nên tìm kiếm điều tốt đẹp trong tất cả mọi người và trong tất cả tình huống, và coi luật lệ vàng này như một cách sống.
Life is an echo. What you send out comes back. What you sow you reap. What you give you get. What you see in others exists in you. Regardless of who you are or what you do, if you are looking for the best way to reap the most reward in all areas of life, you should look for the good in every person and in every situation and adopt the golden rule as a way of life.
“Hãy hiểu mình.” Nhà triết gia già nói. “Hãy cải thiện mình.” Nhà triết gia trẻ nói. Mục đích lớn nhất của chúng ta trong dòng thời gian không phải là lãng phí tài năng và lòng nhiệt huyết vào những thứ bên ngoài mà rồi chúng ta sẽ phải bỏ lại sau lưng. Chúng ta cần nuôi dưỡng bên trong mình tất cả những gì mà chúng ta có thể mang vào cuộc hành trình vĩnh hằng phía trước.
“Know thyself,” said the old philosopher, “improve thyself,” saith the new. Our great object in time is not to waste our passions and gifts on the things external that we must leave behind, but that we cultivate within us all that we can carry into the eternal progress beyond.