Nhiều người, không chịu được vị đắng của cà phê nên thường bỏ đường hoặc sữa cho bớt đắng. Tôi không cho đường hay sữa vào cà phê bởi tôi biết: phải nếm trải qua cay đắng mới cảm nhận được ngọt ngào đến lịm người. Cho dù vẫn tiếp tục phải uống cà phê đắng nhưng tôi vẫn không nản lòng vì dư vị ngọt ngào của nó.
Cà phê không chỉ là một loại đồ uống; nó là thứ gì đó đang xảy ra. Không phải mốt thời thượng, mà giống như một sự kiện, một nơi để đến, nhưng không giống như một địa điểm, mà giống như nơi nào đó bên trong bản thân. Nó cho bạn thời gian, nhưng không phải thực sự là giờ và phút, mà một cơ hội để làm chính mình, và uống cốc thứ hai.
Coffee is a lot more than just a drink; it’s something happening. Not as in hip, but like an event, a place to be, but not like a location, but like somewhere within yourself. It gives you time, but not actual hours or minutes, but a chance to be, like be yourself, and have a second cup.
Một tách cà phê uống vào buổi sáng mang lại sự hưng phấn tuyệt vời mà không một tách cà phê nào khác dù là buổi chiều hay buổi tối có thể tạo ra được.
The morning cup of coffee has an exhilaration about it which the cheering influence of the afternoon or evening cup of tea cannot be expected to reproduce.
Trong màu đen của cà phê tinh ý sẽ thấy được nét sóng sánh của màu nâu đỏ, sau vị đắng ngắm lòng là dư vị ngòn ngọt lạ kì của vị hương. Nhìn đời qua lăng kính phân kì sẽ thấy ngỡ ngàng sự hòa quyện của một tập hợp bao nhiêu là màu sắc, thoang thoảng trong kí ức bao trùm cả không gian những mùi vị của yêu thương.
Chúng ta muốn làm nhiều chuyện; chúng ta không sung sức lắm. Chúng ta không có giấc ngủ ngon. Chúng ta hơi rầu rĩ. Cà phê giải quyết tất cả những rắc rối đó trong một tách ngon lành.
We want to do a lot of stuff; we’re not in great shape. We didn’t get a good night’s sleep. We’re a little depressed. Coffee solves all these problems in one delightful little cup.