Một ngọn lửa bùng lên sau hậu trường trong nhà hát. Chú hề bước ra để cánh báo đám đông; người ta nghĩ đấy là trò đùa và vỗ tay. Chú hề lặp lại; tiếng vỗ tay càng to hơn. Tôi nghĩ thế giới sẽ đi đến hồi kết theo cách đó: trong tiếng vỗ tay của những người có tài dí dỏm cứ nghĩ đấy là trò đùa.
A fire broke out backstage in a theatre. The clown came out to warn the public; they thought it was a joke and applauded. He repeated it; the acclaim was even greater. I think that’s just how the world will come to an end: to general applause from wits who believe it’s a joke.
Cuộc tranh luận tồi tệ nhất không phải là khi quan điểm của người này chống lại quan điểm của người khác, cuộc tranh luận tồi tệ nhất là khi hai người nói về cùng một thứ – và tranh cãi về cách hiểu, và hai cách hiểu khác nhau nhiều về phẩm chất.
The most terrible fight is not when there is one opinion against another, the most terrible is when two men say the same thing – and fight about the interpretation, and this interpretation involves a difference of quality.
Ẩn sâu bên trong mỗi con người là nỗi lo lắng trước khả năng có thể sẽ phải cô độc trên thế gian, bị Chúa trời lãng quên, bị bỏ qua giữa hàng triệu hàng triệu thành viên của gia đình khổng lồ này. Người ta xua đi nỗi lo lắng này bằng cách nhìn vào người thân và bè bạn, nhưng nỗi lo lắng này vẫn ở đó, và chẳng ai dám nghĩ mình sẽ thế nào nếu tất cả những mối liên hệ ấy bị lấy đi khỏi mình.
Deep within every human being there still lives the anxiety over the possibility of being alone in the world, forgotten by God, overlooked among the millions and millions in this enormous household. One keeps this anxiety at a distance by looking at the many round about who are related to him as kin and friends, but the anxiety is still there, nevertheless, and one hardly dares think of how he would feel if all this were taken away.
Sự buồn chán nghỉ ngơi trên thứ hư vô uốn lượn qua sự tồn tại; sự chóng mặt của nó là vô hạn, cũng giống như nhìn xuống vực sâu không đáy.
Boredom rests upon the nothingness that winds its way through existence; its giddiness, like that which comes from gazing down into an infinite abyss, is infinite.
Con người cầu nguyện, và đầu tiên, anh ta tưởng cầu nguyện là lên tiếng. Nhưng anh ta càng ngày càng khẽ khàng cho tới khi cuối cùng anh ta nhận ra cầu nguyện là lắng nghe.
A man prayed, and at first he thought that prayer was talking. But he became more and more quiet until in the end he realized prayer is listening.
Chân lý không phải là thứ bạn có thể đoạt lấy dễ dàng và nhanh chóng. Bạn chắc chắn không thể ngủ và mơ để tới được chân lý. Không, bạn phải trải qua thử thách, phải tranh đấu, và khổ đau trước khi có được chân lý. Hoàn là ảo tưởng nếu nghĩ rằng có lối tắt, đường ngắn không cần đấu tranh để đi tới chân lý.
Truth is not something you can appropriate easily and quickly. You certainly cannot sleep or dream yourself to the truth. No, you must be tried, do battle, and suffer if you are to acquire the truth for yourself. It is a sheer illusion to think that in relation to the truth there is an abridgement, a short cut that dispenses with the necessity for struggling for it.
It is intelligent to ask two questions: (1) Is it possible? (2) Can I do it?. But it is unintelligent to ask these questions: (1) Is it real? (2) Has my neighbor done it?
Sẽ là thông minh khi hỏi hai câu hỏi: (1) Điều đó có thể không? (2) Tôi thể làm được điều đó không? Nhưng không thông minh chút nào khi hỏi hai câu hỏi: (1) Điều đó có thật không? (2) Hàng xóm của tôi đã làm điều đó chưa?