Sự im lặng thật tốt biết bao; tách cà phê, cái bàn. Thật tố biết bao khi ngồi một mình như con chim biển đơn độc duỗi cánh trên cột buồm. Cứ để tôi ngồi dây mãi với những thứ thứ giản đơn, tách cà phê này, con dao này, cái dĩa này, những thứ là chính chúng, tôi là chính tôi.
How much better is silence; the coffee cup, the table. How much better to sit by myself like the solitary sea-bird that opens its wings on the stake. Let me sit here for ever with bare things, this coffee cup, this knife, this fork, things in themselves, myself being myself.
Ý nghĩ của cuộc đời là gì? Đó là một câu hỏi đơn giản nhưng là tất cả; câu hỏi thường đến với người đã có tuổi đời, người chưa bao giờ có được sự thông suốt vĩ đại. Sự thông suốt vĩ đại có lẽ chẳng bao giờ đến. Thay vì thế, có những điều kỳ diệu nhỏ nhặt ngày thường, những vầng sáng, que diêm bất ngờ bừng lên trong bóng tối.
What is the meaning of life? That was all- a simple question; one that tended to close in on one with years, the great revelation had never come. The great revelation perhaps never did come. Instead there were little daily miracles, illuminations, matches struck unexpectedly in the dark.
Ta hãy sôi sục trên cái vạc không thể lường trước, nỗi bối rối đầy mê hoặc, những thôi thúc làm thành món hổ lốn, phép màu bất diệt của ta – bởi tâm hồn phun ra điều kỳ diệu trong từng giây phút. Vận động và thay đổi là cốt lõi của con người; sự cứng nhắc là cái chết; sự an phận là cái chết; ta hãy nói điều xuất hiện trong đầu, lặp lại bản thân, đối lại bản thân, ném ra sự vô nghĩa ngông cuồng nhất, và đi theo những mộng tưởng tuyệt vời nhất mà không quan tâm thế giới làm gì hay nghĩ gì hay nói gì. Bởi chẳng có gì quan trọng ngoài cuộc sống.
Let us simmer over our incalculable cauldron, our enthralling confusion, our hotchpotch of impulses, our perpetual miracle – for the soul throws up wonders every second. Movement and change are the essence of our being; rigidity is death; conformity is death; let us say what comes into our heads, repeat ourselves, contradict ourselves, fling out the wildest nonsense, and follow the most fantastic fancies without caring what the world does or thinks or says. For nothing matters except life.
Không khao khát nào mãnh liệt trong lồng ngực con người hơn mong muốn khiến người khác tin vào điều mình tin. Không điều gì cắt tận gốc hạnh phúc và lấp đầy con người với sự thịnh nộ hơn là cảm thấy người khác trông thấp điều mình đánh giá cao.
No passion is stronger in the breast of a man than the desire to make others believe as he believes. Nothing so cuts at the root of his happiness and fills him with rage as the sense that another rates low what he prizes high.
Nếu người ta thành công cao độ trong nghề nghiệp của mình, họ đánh mất tri giác. Thị giác mất đi. Họ không có thời gian để ngắm tranh. Thính giác mất đi. Họ không có thời gian để nghe nhạc. Tiếng nói mất đi. Họ không có thời gian để chuyện trò. Nhân tính mất đi. Kiếm tiền trở nên quang trọng đến mức họ phải làm cả ngày cả đêm. Sức khỏe mất đi. Và họ trở nên ganh đua đến mức họ không chia sẻ thành quả của mình với người khác dù bản thân họ có nhiều hơn. Vậy con người còn lại gì khi mất đi thị giác, thính giác, và cảm nhận cân xứng? Chỉ là kẻ què quặt trong hang mà thôi.
If people are highly successful in their professions they lose their sense. Sight goes. They have no time to look at pictures. Sound goes. They have no time to listen to music. Speech goes. They have no time for conversation. Humanity goes. Money making becomes so important that they must work by night as well as by day. Health goes. And so competitive do they become that they will not share their work with others though they have more themselves. What then remains of a human being who has lost sight, sound, and sense of proportion? Only a cripple in a cave.