Tôi đã biết niềm vui và nỗi đau của tình bạn. Tôi đã phụng sự và được phụng sự. Tôi đã tạo ra vài kẻ thù mà tôi chẳng hề hối tiếc việc đó. Tôi đã yêu không ích kỷ, và tôi đã vuốt ve thù hận với cái kẹp nóng đỏ của Địa ngục. Đó chính là sống.
I have known the joy and pain of friendship. I have served and been served. I have made some good enemies for which I am not a bit sorry. I have loved unselfishly, and I have fondled hatred with the red-hot tongs of Hell. That’s living.
Cuộc sống là tiếng vọng.
Điều bạn gửi đi quay trở về.
Điều bạn gieo trồng bạn sẽ gặt hái.
Điều bạn cho bạn sẽ nhận lại.
Điều bạn thấy ở người khác tồn tại trong chính bạn.
Life is an echo.
What you send out comes back.
What you sow you reap.
What you give you get.
What you see in others exists in you.
Cuộc sống cốt ở sự tiến bộ và thay đổi. Khi bạn không còn làm những điều đó – đó là lời thì thầm của bạn; đó là lời thì thầm rằng bạn nên làm điều gì đó khác.
Life is about growth and change. When you are no longer doing that — that is your whisper; that is your whisper that you are supposed to do something else.
Tôi từng muốn tự sát hàng trăm lần, nhưng không biết vì sao tôi vẫn yêu cuộc đời. Sự yếu đuối nực cười này có lẽ là một trong những thiên hướng u sầu ngu xuẩn của chúng ta, bởi có điều gì ngu xuẩn hơn khi háo hức muốn đi tiếp vác theo gánh nặng mà mình sẽ vui sướng được vứt đi, khi căm ghét sự tồn tại của bản thân nhưng lại níu giữ nó, khi vuốt ve con rắn đang ngấu nghiến ta cho tới khi nó nuốt hết tim ta?
I have wanted to kill myself a hundred times, but somehow I am still in love with life. This ridiculous weakness is perhaps one of our more stupid melancholy propensities, for is there anything more stupid than to be eager to go on carrying a burden which one would gladly throw away, to loathe one’s very being and yet to hold it fast, to fondle the snake that devours us until it has eaten our hearts away?
Cho dù là nhà văn hay là người đọc, nhiệm vụ của mỗi người đầu tiên là làm chủ cuộc sống của chính mình, không phải giả tạo hay nghe theo bên ngoài kê đơn, dù có vẻ cao quý đến bao nhiêu. Bởi mỗi chúng ta chỉ có một cuộc đời, và ta đều biết rõ nó đều sẽ kết thúc thế nào.
Regardless of whether one is a writer or a reader, one’s task consists first of all in mastering a life that is one’s own, not imposed or prescribed from without, no matter how noble its appearance may be. For each of us is issued but one life, and we know full well how it all ends.
Cuộc sống cũng giống như khiêu vũ. Nếu chúng ta có sàn nhảy rộng, nhiều người sẽ nhảy. Có người sẽ giận dữ khi giai điệu thay đổi. Nhưng cuộc đời lúc nào cũng thay đổi.
Life is like dancing. If we have a big floor, many people will dance. Some will get angry when the rhythm changes. But life is changing all the time.