Lại một năm mới đến…
Lại một năm để sống!
Để xua đi lo lắng, nghi ngờ và sợ hãi,
Để yêu và cười và cho đi!
Năm mới tươi sáng này được trao cho tôi
Để sống nhiệt huyết từng ngày…
Để phát triển từng ngày và cố gắng
Nỗ lực hết sức của mình!
Tôi được cho cơ hội
Để một lần nữa sửa chữa lại sai lầm,
Để cầu nguyện cho hòa bình, để trồng cây cối,
Và để cất tiếng ca vui tươi!
Another fresh new year is here…
Another year to live!
To banish worry, doubt, and fear,
To love and laugh and give!
This bright new year is given me
To live each day with zest…
To daily grow and try to be
My highest and my best!
I have the opportunity
Once more to right some wrongs,
To pray for peace, to plant a tree,
And sing more joyful songs!
Chúng ta không có cơ hội làm quá nhiều điều, và mỗi thứ chúng ta làm đều phải thật sự tuyệt vời. Bởi vì đây là cuộc đời của chúng ta. Cuộc đời ngắn ngủi lắm, và rồi bạn chết, bạn biết chứ? Và chúng ta đều được lựa chọn để làm điều này với cuộc đời mình. Vì vậy điều ta làm nên thật tốt. Nên đáng giá.
We don’t get a chance to do that many things, and every one should be really excellent. Because this is our life. Life is brief, and then you die, you know? And we’ve all chosen to do this with our lives. So it better be damn good. It better be worth it.
Bạn không bao giờ có thể thực sự sống cuộc đời của người khác, thậm chí cả của con mình. Ảnh hưởng bạn cho người khác hình thành qua cuộc đời bạn, và điều bạn đã trở thành chính mình.
You can never really live anyone else’s life, not even your child’s. The influence you exert is through your own life, and what you’ve become yourself.
Tôi đã biết niềm vui và nỗi đau của tình bạn. Tôi đã phụng sự và được phụng sự. Tôi đã tạo ra vài kẻ thù mà tôi chẳng hề hối tiếc việc đó. Tôi đã yêu không ích kỷ, và tôi đã vuốt ve thù hận với cái kẹp nóng đỏ của Địa ngục. Đó chính là sống.
I have known the joy and pain of friendship. I have served and been served. I have made some good enemies for which I am not a bit sorry. I have loved unselfishly, and I have fondled hatred with the red-hot tongs of Hell. That’s living.
Chúng ta – những người bị săn lùng qua thác nghềnh của cuộc đời, trôi dạt xa khỏi nguồn cội, luôn bị đẩy tới cuối dòng và buộc phải bắt đầu lần nữa, nạn nhân và lại cũng là những kẻ bề tôi sẵn lòng của những quyền năng bí ẩn, chúng ta – những người mà nguồn an ủi đã trở thành huyền thoại xưa cũ và sự an toàn, một giấc mơ con trẻ, đã biết đến căng thẳng tới từng góc cạnh của sự tồn tại, nỗi kinh hoàng về thứ gì đó luôn mới mẻ trong từng thớ thịt. Mỗi giờ trong năm tháng của chúng ta đều kết nối với số phận của thế giới. Trong đau khổ và trong niềm vui ta đã sống qua thời gian và lịch sử vượt xa khỏi cuộc sống nhỏ bé của mình, dù chính chúng chẳng biết gì vượt ra ngoài chúng. Vì thế, mỗi chúng ta, thậm chí con người nhỏ bé nhất của nhân loại, cũng biết cả ngàn lần về thực tại của ngày hôm nay hơn cả người thông minh nhất giữa tổ tiên của chúng ta. Nhưng không gì được trao cho ta miễn phí; ta trả giá đến tận cùng.
We who have been hunted through the rapids of life, torn from our former roots, always driven to the end and obliged to begin again, victims and yet also the willing servants of unknown mysterious powers, we for whom comfort has become an old legend and security, a childish dream, have felt tension from pole to pole of our being, the terror of something always new in every fibre. Every hour of our years was linked to the fate of the world. In sorrow and in joy we have lived through time and history far beyond our own small lives, while they knew nothing beyond themselves. Every one of us, therefore, even the least of the human race, knows a thousand times more about reality today than the wisest of our forebears. But nothing was given to us freely; we paid the price in full.
Và khi đồng hồ cát cạn, chiếc đồng hồ cát của sự nhất thời, khi âm thanh của cuộc đời trần tục đã yên ắng lại và những hoạt động không ngơi nghỉ hay vô ích đã ngừng lại, khi tất cả những gì quanh bạn đều lắng đọng, như trong vĩnh cửu, vĩnh cửu sẽ hỏi bạn cũng như mỗi cá nhân giữa hàng triệu hàng triệu sinh mệnh chỉ một câu hỏi: ngươi đã sống khốn khổ hay không?
And when the hourglass has run out, the hourglass of temporality, when the noise of secular life has grown silent and its restless or ineffectual activism has come to an end, when everything around you is still, as it is in eternity, then eternity asks you and every individual in these millions and millions about only one thing: whether you have lived in despair or not.
Tôi không quan tâm nhiều tới cái đẹp hay sự hoàn hảo. Tôi không quan tâm tới những thế kỷ oai hùng. Tất cả những gì tôi quan tâm là cuộc sống, sự đấu tranh và sự mãnh liệt.
I am little concerned with beauty or perfection. I don’t care for the great centuries. All I care about is life, struggle, intensity.
Cuộc sống là tiếng vọng.
Điều bạn gửi đi quay trở về.
Điều bạn gieo trồng bạn sẽ gặt hái.
Điều bạn cho bạn sẽ nhận lại.
Điều bạn thấy ở người khác tồn tại trong chính bạn.
Life is an echo.
What you send out comes back.
What you sow you reap.
What you give you get.
What you see in others exists in you.