Ta hãy sôi sục trên cái vạc không thể lường trước, nỗi bối rối đầy mê hoặc, những thôi thúc làm thành món hổ lốn, phép màu bất diệt của ta – bởi tâm hồn phun ra điều kỳ diệu trong từng giây phút. Vận động và thay đổi là cốt lõi của con người; sự cứng nhắc là cái chết; sự an phận là cái chết; ta hãy nói điều xuất hiện trong đầu, lặp lại bản thân, đối lại bản thân, ném ra sự vô nghĩa ngông cuồng nhất, và đi theo những mộng tưởng tuyệt vời nhất mà không quan tâm thế giới làm gì hay nghĩ gì hay nói gì. Bởi chẳng có gì quan trọng ngoài cuộc sống.
Let us simmer over our incalculable cauldron, our enthralling confusion, our hotchpotch of impulses, our perpetual miracle – for the soul throws up wonders every second. Movement and change are the essence of our being; rigidity is death; conformity is death; let us say what comes into our heads, repeat ourselves, contradict ourselves, fling out the wildest nonsense, and follow the most fantastic fancies without caring what the world does or thinks or says. For nothing matters except life.
Phật dạy: “Ngồi cũng thiền, đi cũng thiền, nhất hoa nhất vũ trụ, nhất diệp nhất Như Lai, xuân đến hoa cỏ xanh tươi, thu sang lá vàng dần rơi, vô hạn bát nhã tâm tự tại, nói – im- động- tịnh thể an nhiên.” Khi chúng ta dốc sức giành giật tính mạng, xua đuổi tử thần, thì mới phát hiện, sự chống chọi trong đau đớn và bi thương trong từng tĩnh mạch thật yếu ớt, dù sống hay chết thì cuối cùng cũng sẽ dừng lại ở đường thẳng tăm tắp kia, dấu chân của bạn theo gió hoá mưa hoà cùng hoa lá khô rơi trên mặt đất.
Tôi không quan tâm nhiều tới cái đẹp hay sự hoàn hảo. Tôi không quan tâm tới những thế kỷ oai hùng. Tất cả những gì tôi quan tâm là cuộc sống, sự đấu tranh và sự mãnh liệt.
I am little concerned with beauty or perfection. I don’t care for the great centuries. All I care about is life, struggle, intensity.
Mỗi chúng ta đều có trong mình điều gì đó không thể bị khước từ, thậm chí dù nó khiến ta gào thét để chết. Ta là bản thân mình, đó là tất cả. Giống như truyền thuyết Celtic cổ về con chim với cái gai đâm vào ngực, vẫn hót hết mình và chết. Bởi vì nó phải làm như thế, nhận thức tự thân của nó chẳng thể ảnh hưởng hay thay đổi kết quả, phải không? Ai cũng ngân nga điệu ca nhỏ bé của mình, tin tưởng rằng đó là bài hát hay nhất trên đời. Bạn không thấy sao? Chúng ta tự tạo ra những cái gai của chính mình, và chẳng bao giờ ngừng đếm cái giá. Tất cả những gì ta có thể làm là chịu đựng nỗi đau, và bảo bản thân mình rằng điều đó đáng giá.
Each of us has something within us which won’t be denied, even if it makes us scream aloud to die. We are what we are, that’s all. Like the old Celtic legend of the bird with the thorn in its breast, singing its heart out and dying. Because it has to, its self-knowledge can’t affect or change the outcome, can it? Everyone singing his own little song, convinced it’s the most wonderful song the world has ever heard. Don’t you see? We create our own thorns, and never stop to count the cost. All we can do is suffer the pain, and tell ourselves it was well worth it.
Bốn ý tưởng hay cho cuộc sống:
Nhìn lại phía sau & Có kinh nghiệm!
Nhìn lên phía trước & Thấy hy vọng!
Nhìn ra xung quanh & Tìm được thực tại!
Nhìn vào bên trong & Tìm thấy chính mình!
Four beautiful thoughts of life:
Look back & Get experience!
Look forward & See hope!
Look around & Find reality!
Look within & Find yourself.
Thật dễ để tin rằng cuộc đời dài lâu và tài năng của một người rộng lớn mênh mông – rất dễ vào lúc bắt đầu. Nhưng những giới hạn của cuộc đời dần trở nên rõ rệt; người ta thấy rõ những thành tựu lớn lao hiếm khi được tựu thành.
It is easy to believe that life is long and one’s gifts are vast – easy at the beginning, that is. But the limits of life grow more evident; it becomes clear that great work can be done rarely, if at all.