Niềm vui là mục tiêu của sự tồn tại, và ta không thể vấp phải niềm vui, mà phải đạt được nó, và hành động phản bội là để viễn cảnh của nó bị nhấn chìm trong đầm lầy của những khoảng khắc khốn khổ.
Joy is the goal of existence, and joy is not to be stumbled upon, but to be achieved, and the act of treason is to let its vision drown in the swamp of the moment’s torture.
Làm sao để chứng minh vào lúc này, ta đang ngủ, và tất cả suy nghĩ của ta là giấc mơ; hay ta đang thức, và nói chuyện với người khác trong trạng thái tỉnh táo?
How can you prove whether at this moment we are sleeping, and all our thoughts are a dream; or whether we are awake, and talking to one another in the waking state?
Sống không chỉ là thở; nó là hành động, là sử dụng những cơ quan, cảm giác, tài năng của mình – tất cả mọi thành phần sẽ cho ta cảm giác tồn tại.
To live is not merely to breathe; it is to act; it is to make use of our organs, senses, faculties – of all those parts of ourselves which give us the feeling of existence.
Tôi nhúng ngón tay vào sự tồn tại – và nó chẳng có mùi gì. Tôi đang ở đâu? Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Cái thứ gọi là thế giới này là gì vậy? Thế giới này có ý nghĩa gì? Ai đã dụ tôi vào thế giới? Tại sao tôi lại không được hỏi xin phép và tại sao tôi lại không được thông báo những luật lệ và quy định của nó mà bị xô vào cuộc sống như thể bị một kẻ bắt cóc, một tên lái buôn món hàng linh hồn mua lấy? Tại sao tôi lại liên quan đến cái doanh nghiệp lớn có tên là thực tại này? Tại sao tôi lại nên quan tâm tới nó? Không phải đó là mối quan tâm tự nguyện sao? Và nếu tôi phải liên quan, người quản lý ở đâu? Tôi muốn lên tiếng. Không có quản lý sao? Tôi phải phàn nàn với ai đây?
I stick my finger in existence — it smells of nothing. Where am I? Who am I? How came I here? What is this thing called the world? What does this world mean? Who is it that has lured me into the world? Why was I not consulted, why not made acquainted with its manners and customs instead of throwing me into the ranks, as if I had been bought by a kidnapper, a dealer in souls? How did I obtain an interest in this big enterprise they call reality? Why should I have an interest in it? Is it not a voluntary concern? And if I am to be compelled to take part in it, where is the director? I should like to make a remark to him. Is there no director? Whither shall I turn with my complaint?
Tôi không nghĩ cuộc đời là ngớ ngẩn. Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều ở đây vì một mục đích cao cả. Tôi nghĩ chúng ta thu mình khỏi sự bao la của mục đích chúng ta tồn tại.
I don’t think life is absurd. I think we are all here for a huge purpose. I think we shrink from the immensity of the purpose we are here for.