Lương tâm của chúng ta không phải là vật chứa của chân lý vĩnh cửu. Nó phát triển cùng với đời sống xã hội của chúng ta, và điều kiện xã hội thay đổi cũng dẫn tới sự thay đổi triệt để về lương tâm.
Our conscience is not the vessel of eternal verities. It grows with our social life, and a new social condition means a radical change in conscience.
Thứ chúng ta gọi là xã hội dân chủ có thể được định nghĩa cho một số mục đích là một xã hội nơi đa số luôn luôn sẵn sàng đàn áp thiểu số cách mạng.
What we call a democratic society might be defined for certain purposes as one in which the majority is always prepared to put down a revolutionary minority.
Bất cứ ai không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình sẽ không thể kiểm soát được hành động của mình, và bất cứ ai không thể kiểm soát được hành động của mình không an toàn cho xã hội.
Any man who can’t control his thoughts can’t control his actions, and any man who can’t control his actions isn’t safe in society.
Chẳng bao giờ có loại thuốc bổ chữa được những căn bệnh xã hội hữu hiệu tốt hơn một mái ấm khỏe khoắn và hạnh phúc. Chẳng bao giờ có nguồn ổn định xã hội lớn hơn một gia đình yêu thương và biết cảm thông. Chẳng bao giờ có cách giúp trẻ em hạnh phúc tốt hơn lời tâm tình của bậc cha mẹ sáng suốt và trìu mến.
There never was a tonic that would cure more social ailments than a healthy, happy home. There never was a greater source of social stability than an affectionate and understanding family. There never was a better way of helping children to happiness than the close confidence of wise and loving and responsible parents.
Những vận động của xã hội vừa là triệu chứng, vừa là công cụ của sự tiến bộ. Tảng lờ chúng và thuật trị nước không còn thích đáng nữa; không dùng được chúng và nó sẽ trở nên yếu kém.
Social movements are at once the symptoms and the instruments of progress. Ignore them and statesmanship is irrelevant; fail to use them and it is weak.
Điều cơ bản mà không ai hỏi là tại sao người ta lại sử dụng thuốc phiện? Tại sao chúng ta gắn những thứ đó vào đời sống bình thường để sống? Điều tôi muốn nói là, có phải có điều gì đó sai lệch với xã hội khiến chúng ta bị áp lực đến nỗi chúng ta không thể sống mà không tự bảo vệ mình khỏi nó?
The basic thing nobody asks is why do people take drugs of any sort? Why do we have these accessories to normal living to live? I mean, is there something wrong with society that’s making us so pressurized, that we cannot live without guarding ourselves against it?