Cuộc sống là sự vận động, sự vận động liên tục trong các mối quan hệ và tư duy; cố gắng bắt lấy vận động ấy dưới hình thức quá khứ, như ký ức, là sợ hãi cuộc sống.
Life is a movement, a constant movement in relationship; and thought, trying to capture that movement in terms of the past, as memory, is afraid of life.
Vô thức luôn luôn hoạt động ở thì hiện tại, và khi một ký ức được chôn vào vô thức, vô thức bảo tồn nó như một hành động ngược đãi trong hiện thực của vô thức. Cái giá phải trả cho việc đè nén ký ức là tâm trí không biết khi nào thì hành động ngược đãi đó chấm dứt.
The unconscious mind always operates in the present tense, and when a memory is buried in the unconscious, the unconscious preserves it as an ongoing act of abuse in the present of the unconscious mind. The cost of repressing a memory is that the mind does not know the abuse ended.
Ai cũng có kí ức của riêng mình. Em luôn tự hỏi tại sao ông trời lại mang đến cho em một kí ức buồn đến vậy ? Em đã từng muốn vứt bỏ kí ức của mình. Giữ nó làm cái gì khi nó chất chứa toàn đau buồn và tổn thương.
Nhưng em đã không làm được vì em nhận ra rằng sau những kí ức đau buồn và tổn thương còn có những kí ức của hạnh phúc. Rồi một ngày nào đó tất cả sẽ trở thành kỉ niệm và em sẽ đủ can đảm để đối mặt với những quá khứ, những kí ức đó. Những đau buồn những tổn thương ngày trước sẽ không còn làm em cảm thấy day dứt nữa. Em phải cảm ơn ông trời đã cho em những kí ức đó em sẽ giữ nó mãi bên mình vì nó là duy nhất, vì nó là đáng giá.
Đời người quan trọng chính là từng trải, cho dù vui cũng được, khổ cũng được, đã trôi qua rồi thì đừng nên nhắc lại.
Khi bạn trốn tránh hiện tại bằng cách sống trong hồi ức, cũng là lúc hạnh phúc trượt theo kẻ tay mà trôi đi mất.
Ở đời không có chuyện không công bằng, chỉ có tâm không công bằng mà thôi. Hãy sống một cách không hờn, không trách, không hận, mọi chuyện đều không để ý thì tâm sẽ bình yên. Cho dù là say, là mê hay tỉnh cũng đều đã trôi qua, nên hãy quên đi…Quý trọng người trước mắt mới là hạnh phúc.
Cho dù sống lâu tới bao nhiêu, hai mươi năm đầu tiên là nửa dài nhất của đời bạn. Những năm tháng ấy có vẻ dài lâu như vậy khi đang trôi qua; và như vậy khi ta quay đầu nhìn lại; và chúng chiếm nhiều chỗ trong ký ức ta hơn tất cả những năm sau đó.
Live as long as you may, the first twenty years are the longest half of your life. They appear so while they are passing; they seem to have been so when we look back on them; and they take up more room in our memory than all the years that succeed them.
Vào đêm Noel, lại đúng vào ngày cuối tuần, một mình tôi ở nhà buồn chán, nên đã thu dọn một lượt khắp cả nhà. Nhìn thấy đồ đạc trong nhà như được khoác một tấm áo mới, bỗng trào dâng cảm giác thành tựu. Nếu như sắp xếp lại ký ức cũng đơn giản dễ dàng như sắp xếp lại căn phòng thì tốt biết mấy, cái cần thì giữ, cái không cần thì có thể tùy ý ném đi, nếu như có thể dễ dàng thoải mái đến như vậy, thì tuyệt biết bao.