Một cậu bé ở tuổi lên ba cảm nhận được số phận của mình là trở thành người đàn ông, vậy nên cậu bé quan sát cha mình, cụ thể là các mối quan tâm, phong cách, lối nói, niềm vui thích, và thái độ đối với công việc.
A boy, by the age of 3 years, senses that his destiny is to be a man, so he watches his father particularly-his interests, manner, speech, pleasures, his attitude toward work.
Sự đau khổ trong yêu đương làm người ta vui vẻ hơn những niềm vui do thứ khác mang lại.
Friendship doubles your joys, and divides your sorrows.
Tình bạn nhân đôi niềm vui và chia sẻ nỗi buồn.
Quyền năng và sức mạnh bền bỉ của niềm vui thật đáng kinh ngạc – người vui vẻ sẽ làm được nhiều hơn trong cùng một khoảng thời gian, làm tốt hơn và bảo tồn được kết quả lâu hơn người buồn bã ủ ê.
Wondrous is the strength of cheerfulness, and its power of endurance – the cheerful man will do more in the same time, will do it better, will preserve it longer, than the sad or sullen.
Tôi vẫn còn nhớ mẹ thường hay nói với tôi, khi một ai đó buồn, họ cần rất nhiều người để chia sẻ. Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chứ không hề có một phương thuốc nào hết. Khi chia sẻ một nỗi buồn, chúng ta sẽ không buồn hơn, nhưng người khác lại vui hơn. Và đừng bao giờ quay lưng lại với một con người như vậy. Họ cần những khuôn mặt hơn là những viên thuốc. Họ cần những bàn tay, những tô cháo, những quả ổi hái để đầu giường. Họ cần mỗi buổi tối ghé ngồi lại với họ trong im lặng. Họ cần chúng ta dẫn họ lên đồi cuốc một mảnh vườn, và thỉnh thoảng hỏi có thích ăn bắp rang không…
Một vài trái tim được hàn gắn, một vài trái tim nát tan, mặc dù chẳng bao giờ có ai muốn vậy, bởi tình yêu luôn được thề thốt đầu bạc răng long. Tôi đã khóc, và cầu nguyện, và van xin, chỉ mong tình yêu bền vững. Hy vọng là tất cả những gì tôi cần, và đau đớn là tất cả những gì tôi tìm thấy.
Some hearts are broken and mended, others are shattered or torn, although it was never intended, for love is eternally sworn, I’ve cried and prayed and pleaded, for that love to hold its ground. Hope was all I needed, and pain was all I found.
Love comes to those who still hope even though they’ve been disappointed, to those who still believe even though they’ve been betrayed, to those who still love even though they’ve been hurt before.
Tình yêu đến với những ai vẫn hy vọng dù đã từng thất vọng, vẫn tin tưởng dù từng bị phản bội, vẫn yêu thương dù từng bị tổn thương.
Khi cơn buồn chán đến, hãy để mình bị nó nghiền áp; chìm xuống, tới đáy. Nói chung, với những chuyện không hài lòng, quy tắc là: Bạn chạm đáy càng sớm, bạn trồi lên mặt càng nhanh. Ý tưởng ở đây là nhìn toàn cảnh điều tồi tệ nhất. Lý do sự buồn chán cần được nhìn kỹ như vậy là vì nó thể hiện thời gian tinh khiết, không bị pha loãng trong tất cả những hào nhoáng lặp đi lặp lại, thừa thãi và đều đều của nó.
Sự buồn chán là cửa sổ trên những đặc tính của thời gian mà người ta thường bỏ qua bởi lo sợ hiểm họa cho sự thăng bằng của tinh thần. Nó là cửa sổ của bạn trên sự vô tận của thời gian. Một khi chiếc cửa sổ này mở ra, đừng cố đóng nó lại; thay vì thế, hãy mở rộng nó ra.
When hit by boredom, let yourself be crushed by it; submerge, hit bottom. In general, with things unpleasahnt, the rule is: The sooner you hit bottom, the faster you surface. The idea here is to exact a full look at the worst. The reason boredom deserves such scrutiny is that it represents pure, undiluted time in all its repetitive, redundant, monotonous splendor.
Boredom is your window on the properties of time that one tends to ignore to the likely peril of one’s mental equilibrium. It is your window on time’s infinity. Once this window opens, don’t try to shut it; on the contrary, throw it wide open.
Càng hi vọng có được hạnh phúc một cách mãnh liệt thì càng phải cố gắng theo đuổi. Nếu chỉ là chờ đợi hạnh phúc đến với mình, dù bạn mở toang cửa sổ trông chờ, cái đi vào chỉ toàn là buồn bã mà thôi.