Có những thế lực bí ẩn trong thiên nhiên; khi chúng ta hoàn toàn trao mình cho nàng mà không ngần ngại, nàng sẽ đem chúng cho ta mượn, nàng chỉ cho chúng ta hình thái của những điều mà mắt ta không thấy và trí tuệ ta không hiểu hay ngờ tới.
There are unknown forces in nature; when we give ourselves wholly to her, without reserve, she lends them to us; she shows us these forms, which our watching eyes do not see, which our intelligence does not understand or suspect.
Cây cối là những thánh đường. Bất cứ ai biết cách nói với chúng, bất cứ ai biết cách lắng nghe chúng, có thể học được sự thật. Chúng không thuyết giảng hiểu biết và giáo huấn, chúng thuyết giảng luật sự sống cổ xưa, không chùn bước trước những đặc thù riêng.
Trees are sanctuaries. Whoever knows how to speak to them, whoever knows how to listen to them, can learn the truth. They do not preach learning and precepts, they preach, undeterred by particulars, the ancient law of life.
Rừng là nơi bình an, phải không? Vậy tội tình chi nắm chặt trong tay những gì làm bạn rối rắm. Hãy để cho thiên nhiên dạy bạn. Nghe tiếng chim kêu rồi xả bỏ. Hiểu rõ thiên nhiên bạn sẽ hiểu rõ giáo pháp. Hiểu rõ giáo pháp bạn sẽ hiểu rõ thiên nhiên.
The forest is peaceful, why aren’t you? You hold onto things causing your confusion. Let nature teach you. Hear the bird’s song then let go. If you know nature, you’ll know Dhamma. If you know Dhamma, you’ll know nature.
Bánh sandwich ngoài trời không còn chỉ là bánh sandwich nữa. Vị của nó khác so với trong nhà, bạn phát hiện không? Sâu đậm hơn. Vị giống như bạc hà và lan thủy tinh. Mang đến điều kỳ diệu cho khẩu vị.
Sandwich outdoors isn’t a sandwich anymore. Tastes different than indoors, notice? Got more spice. Tastes like mint and pinesap. Does wonders for the appetite.
Có một thời khắc vào buổi chiều khi mà cánh đồng định lên tiếng nói gì đó. Nó chẳng bao giờ nói, hoặc nó nói rất nhiều, hoặc chúng ta hiểu nói và nó không thể dịch được cũng như âm nhạc.
There is an hour of the afternoon when the plain is on the verge of saying something. It never says, or perhaps it says it infinitely, or perhaps we do not understand it, or we understand it and it is untranslatable as music.
Tôi thích mùa xuân, nhưng nó trẻ trung quá. Tôi thích mùa hè, nhưng nó kiêu ngạo quá. Vậy nên tôi thích mùa thu nhất, bởi thanh âm của nó êm đềm hơn, màu sắc của nó sâu đậm hơn, và nó nhuốm chút u sầu. Sắc vàng cam tươi thắm của nó không thể hiện sự ngây thơ của mùa xuân, hay cường lực của mùa hạ, mà nói lên những dịu dàng và sự khôn ngoan nhân hậu của tuổi tác. Mùa thu biết những giới hạn và ý nghĩa của cuộc đời.
I like spring, but it is too young. I like summer, but it is too proud. So I like best of all autumn, because its tone is mellower, its colours are richer, and it is tinged with a little sorrow. Its golden richness speaks not of the innocence of spring, nor the power of summer, but of the mellowness and kindly wisdom of approaching age. It knows the limitations of life and its content.