Có một thời khắc vào buổi chiều khi mà cánh đồng định lên tiếng nói gì đó. Nó chẳng bao giờ nói, hoặc nó nói rất nhiều, hoặc chúng ta hiểu nói và nó không thể dịch được cũng như âm nhạc.
There is an hour of the afternoon when the plain is on the verge of saying something. It never says, or perhaps it says it infinitely, or perhaps we do not understand it, or we understand it and it is untranslatable as music.
Những người thợ tốt nhất tạc lên đá không phải là công cụ sắt hay đồng, mà là bàn tay dịu dàng của gió và nước làm việc thư thả trong thời gian thoải mái.
The finest workers in stone are not copper or steel tools, but the gentle touches of air and water working at their leisure with a liberal allowance of time.
Cây cối là những thánh đường. Bất cứ ai biết cách nói với chúng, bất cứ ai biết cách lắng nghe chúng, có thể học được sự thật. Chúng không thuyết giảng hiểu biết và giáo huấn, chúng thuyết giảng luật sự sống cổ xưa, không chùn bước trước những đặc thù riêng.
Trees are sanctuaries. Whoever knows how to speak to them, whoever knows how to listen to them, can learn the truth. They do not preach learning and precepts, they preach, undeterred by particulars, the ancient law of life.
Cái cây khiến một vài người rơi lệ vui sướng trong mắt của những người khác chỉ là một thứ màu xanh đứng cản đường. Có người thấy thiên nhiên chỉ toàn những trò cười méo mó… và có người chẳng mấy khi thấy thiên nhiên. Nhưng trong mắt của người có trí tưởng tượng, thiên nhiên chính là sự tưởng tượng.
The tree which moves some to tears of joy is in the eyes of others only a green thing that stands in the way. Some see nature all ridicule and deformity… and some scarce see nature at all. But to the eyes of the man of imagination, nature is imagination itself.