Một vài trái tim được hàn gắn, một vài trái tim nát tan, mặc dù chẳng bao giờ có ai muốn vậy, bởi tình yêu luôn được thề thốt đầu bạc răng long. Tôi đã khóc, và cầu nguyện, và van xin, chỉ mong tình yêu bền vững. Hy vọng là tất cả những gì tôi cần, và đau đớn là tất cả những gì tôi tìm thấy.
Some hearts are broken and mended, others are shattered or torn, although it was never intended, for love is eternally sworn, I’ve cried and prayed and pleaded, for that love to hold its ground. Hope was all I needed, and pain was all I found.
Chúng ta chia tay trong nước mắt, cố đi tiếp quãng đường của mình để đợi chờ giây phút trùng phùng. Tiếc thay, tất cả các cuộc trùng phùng đều có mẫu số chung: tưởng tượng lúc nào cũng lấp lánh hơn thực tế. Hai kẻ mong đợi phút giây trùng phùng rồi cũng đã yêu thương người khác. Để rồi đến lúc nào và ở một nơi nào đó họ gặp lại nhau, họ mới nhớ rằng ngày trước họ đã từng có với nhau một lời hẹn ước.
Khi chia tay người yêu, phụ nữ thường khóc thật nhiều. Điều đó không phải chứng tỏ người đàn ông ấy tốt ra sao, chỉ là cô ấy nghĩ rằng, từ nay về sau cho dù đất trời nghiêng ngã thế nào cũng không thể gặp được một người như vậy được nữa. Thật ra có rất nhiều thời điểm, phụ nữ không phải để tâm người đàn ông đã tốt thế nào, mà là để ý chính mình đã tốn bao nhiêu thời gian và tâm huyết trên người anh ta. Cũng giống như tự mình vất vả xây dựng một toà thành trì, bỗng chốc sụp đổ, cảm giác thật sự rất bất lực.
Yêu thì ngọt ngào. Thất tình thì đắng cay… Có người thắc mắc, vì sao tình yêu lại vô duyên vô cớ mất đi, vì sao nói chia tay là chia tay ngay được? Thế nhưng chẳng ai hỏi, vì sao lúc đầu hai người lại yêu nhau? Nếu có thể trả lời được câu sau, thì nhất định cũng sẽ trả lời được câu trước… Tôi thà rằng tin là vô duyên vô cớ, chứ cũng không chịu tin là vì chán, vì ghét mà cuối cùng… chia tay!