Người ý thức được về bản thân trở nên độc lập; và anh ta không bao giờ buồn chán, và cuộc sống quá ngắn ngủi, và anh ta thấm đẫm trong niềm hạnh phúc sâu sắc nhưng vẫn ôn hòa.
The man who is aware of himself is henceforward independent; and he is never bored, and life is only too short, and he is steeped through and through with a profound yet temperate happiness.
Son môi là câu trả lời dễ dàng cho sự buồn chán. Nó là thứ thú vị nhất bạn có thể làm trong khoảng thời gian ngắn nhất bởi vì trong một giây, bạn tự thuyết phục bản thân mình rằng mình là kiểu phụ nữ tô son mỗi ngày. Bạn bĩu môi với bản thân, và lừa phỉnh bản thân rằng mình thật quyến rũ. Rồi một giây sau, tất cả đã xong, đã đến lúc lau son và bắt đầu lại.
Lipstick was an easy answer to boredom. It was the most exciting thing you could do in the shortest amount of time because for a second, you got to convince yourself that you were the kind of gal who wears lipstick every day. You got to pout to yourself, and trick yourself that you were glamorous. Then in a second it was over, time to wipe it off and start again.
Sự buồn chán nghỉ ngơi trên thứ hư vô uốn lượn qua sự tồn tại; sự chóng mặt của nó là vô hạn, cũng giống như nhìn xuống vực sâu không đáy.
Boredom rests upon the nothingness that winds its way through existence; its giddiness, like that which comes from gazing down into an infinite abyss, is infinite.
Khi cơn buồn chán đến, hãy để mình bị nó nghiền áp; chìm xuống, tới đáy. Nói chung, với những chuyện không hài lòng, quy tắc là: Bạn chạm đáy càng sớm, bạn trồi lên mặt càng nhanh. Ý tưởng ở đây là nhìn toàn cảnh điều tồi tệ nhất. Lý do sự buồn chán cần được nhìn kỹ như vậy là vì nó thể hiện thời gian tinh khiết, không bị pha loãng trong tất cả những hào nhoáng lặp đi lặp lại, thừa thãi và đều đều của nó.
Sự buồn chán là cửa sổ trên những đặc tính của thời gian mà người ta thường bỏ qua bởi lo sợ hiểm họa cho sự thăng bằng của tinh thần. Nó là cửa sổ của bạn trên sự vô tận của thời gian. Một khi chiếc cửa sổ này mở ra, đừng cố đóng nó lại; thay vì thế, hãy mở rộng nó ra.
When hit by boredom, let yourself be crushed by it; submerge, hit bottom. In general, with things unpleasahnt, the rule is: The sooner you hit bottom, the faster you surface. The idea here is to exact a full look at the worst. The reason boredom deserves such scrutiny is that it represents pure, undiluted time in all its repetitive, redundant, monotonous splendor.
Boredom is your window on the properties of time that one tends to ignore to the likely peril of one’s mental equilibrium. It is your window on time’s infinity. Once this window opens, don’t try to shut it; on the contrary, throw it wide open.