Cũng như giọt nước nhỏ nhất tách ra khỏi đại dương vẫn bao gồm tất cả phẩm chất của đại dương, con người khi ý thức rời khỏi Vô Cùng cũng vẫn chứa trong mình phẩm chất của nó; và cũng như giọt nước tuân theo luật tự nhiên của nước, cuối cùng phải tìm đường trở lại đại dương và đắm mình dưới đáy sâu tĩnh lặng, con người cũng phải tuân theo luật tự nhiên bất biến của loài người, cuối cùng trở lại cội nguồn và đắm mình trong đại dương vĩ đại của Vô Cùng.
As the smallest drop of water detached from the ocean contains all the qualities of the ocean, so man, detached in consciousness from the Infinite, contains within him its likeness; and as the drop of water must, by the law of its nature, ultimately find its way back to the ocean and lose itself in its silent depths, so must man, by the unfailing law of his nature, at last return to his source, and lose himself in the great ocean of the Infinite.
Một trong những điều kỳ diệu được trao cho con người chúng ta là khát khao không thể dập tắt đạt được giấc mơ về cuộc sống tốt đẹp hơn, và khả năng lập mục tiêu để sống những giấc mơ đó.
One of the amazing things we have been given as humans is the unquenchable desire to have dreams of a better life, and the ability to establish goals to live out those dreams.
Về bản chất, con người là loài động vật mang tính xã hội; một cá nhân phi xã hội một cách tự nhiên và không phải tình cờ thì hoặc ở dưới sự chú ý của chúng ta hoặc ở trên con người. Xã hội là điều gì đó đi trước cá nhân. Bất cứ ai không thể sống cuộc sống thông thường hoặc độc lập quá mức cần thiết, và vì vậy không hòa vào xã hội, người đó hoặc là thú dữ, hoặc là thần thánh.
Man is by nature a social animal; an individual who is unsocial naturally and not accidentally is either beneath our notice or more than human. Society is something that precedes the individual. Anyone who either cannot lead the common life or is so self-sufficient as not to need to, and therefore does not partake of society, is either a beast or a god.
Con người tựu thành hay hủy diệt là do bản thân. Trong xưởng đúc của tư duy, anh ta rèn lên những vũ khí mà anh ta dùng để hủy diệt chính mình. Anh ta cũng tạo ra những công cụ mà anh ta dùng để xây dựng cho mình những tòa lâu đài tráng lệ của niềm vui, sức mạnh và sự yên bình.
Man is made or unmade by himself. In the armory of thought he forges the weapons by which he destroys himself. He also fashions the tools with which he builds for himself heavenly mansions of joy and strength and peace.
Con người cũng giống như những ô cửa kính ố mờ. Họ lấp lánh và tỏa sáng dưới nắng mặt trời, nhưng khi bóng tối xuất hiện, vẻ đẹp thật sự chỉ được để lộ khi có ánh sáng từ bên trong.
People are like stained-glass windows. They sparkle and shine when the sun is out, but when the darkness sets in, their true beauty is revealed only if there is a light from within.
Có những người rất kì lạ. Họ thích vờn người thương mình bằng cách vừa nắm vừa buông. Không phải kiểu yêu không ràng buộc hay tôn trọng cuộc sống riêng của nhau, mà là kiểu cứ để đó, khi cần thì lại tìm về, tìm về thì phải có ở đó, không được biến mất, không được đi đâu. Chỉ ở đó và chờ mỗi họ, chờ đến khi họ cần thì họ lại ngọt ngào một tí, tình cảm một tí, nửa vời một tí. Còn bình thường, thì cứ lạnh nhạt, thờ ơ, nhìn đó, thấy đó, rồi để đó. Thứ tình cảm đó, là một sự lựa chọn tạm bợ, đừng ngu ngốc chờ tàu thuỷ ở sân bay nhé…