Con người cũng giống như những ô cửa kính ố mờ. Họ lấp lánh và tỏa sáng dưới nắng mặt trời, nhưng khi bóng tối xuất hiện, vẻ đẹp thật sự chỉ được để lộ khi có ánh sáng từ bên trong.
People are like stained-glass windows. They sparkle and shine when the sun is out, but when the darkness sets in, their true beauty is revealed only if there is a light from within.
Tôi là một người chỉ sống trong thế giới của riêng mình. Tôi không muốn bước ra ngoài, mà cũng chẳng dám bước ra ngoài. Tôi là một người bên ngoài tỏ ra rất mạnh mẽ, nhưng nội tâm lại rất mềm yếu. Tôi đa sầu đa cảm, nhưng trước mặt người khác lại luôn mỉm cười, khiến ai cũng nghĩ rằng tôi là một cô gái hạnh phúc luôn hiểu thế nào là đủ. Tôi học được cách đối xử tốt với người khác, nhưng lại không học được cách đối xử tốt với chính mình. Tôi học được sự khoan dung, tôi có thể tha thứ cho những người làm tổn thương tôi, nhưng lại chẳng thể tha thứ cho những lỗi lầm đã qua của bản thân.
Đây là bài kiểm tra không thể sai lầm. Hãy tưởng tượng bạn ở trong một tình huống chỉ có một mình, duy nhất một mình trên thế gian, và bạn được chọn một trong hai thứ: sách hay người. Tôi thường nghe người ta yêu quý sự cô độc của mình, nhưng đó chỉ bởi vì vẫn có con người ở đâu đó trên thế gian, dù là ở nơi xa xôi. Tôi không biết gì về sách khi tôi rời khỏi bụng mẹ, và tôi sẽ chết không phải với sách mà với bàn tay của một người khác trong tay mình. Thực ra tôi đôi lúc vẫn đóng cửa và đắm mình trong sách, nhưng chỉ bởi tôi có thể lại mở cửa và thấy có người nhìn mình.
Here is the infallible test. Imagine yourself in a situation where you are alone, wholly alone on earth, and you are offered one of the two, books or men. I often hear men prizing their solitude but that is only because there are still men somewhere on earth even though in the far distance. I knew nothing of books when I came forth from the womb of my mother, and I shall die without books, with another human hand in my own. I do, indeed, close my door at times and surrender myself to a book, but only because I can open the door again and see a human being looking at me.
Là con người nghĩa là sở hữu cảm xúc thấp kém luôn không ngừng lấn đến cuộc chinh phục chính nó. Cảm xúc thấp kém càng cao, thôi thúc chinh phục và sự bất an về cảm xúc càng mãnh liệt.
To be a human being means to possess a feeling of inferiority which constantly presses towards its own conquest. The greater the feeling of inferiority that has been experienced, the more powerful is the urge for conquest and the more violent the emotional agitation.
Về bản chất, con người là loài động vật mang tính xã hội; một cá nhân phi xã hội một cách tự nhiên và không phải tình cờ thì hoặc ở dưới sự chú ý của chúng ta hoặc ở trên con người. Xã hội là điều gì đó đi trước cá nhân. Bất cứ ai không thể sống cuộc sống thông thường hoặc độc lập quá mức cần thiết, và vì vậy không hòa vào xã hội, người đó hoặc là thú dữ, hoặc là thần thánh.
Man is by nature a social animal; an individual who is unsocial naturally and not accidentally is either beneath our notice or more than human. Society is something that precedes the individual. Anyone who either cannot lead the common life or is so self-sufficient as not to need to, and therefore does not partake of society, is either a beast or a god.
Bạn không thể kết nối mọi thứ để nhìn về phía trước, bạn chỉ có thể kết nối chúng khi nhìn lại. Vì vậy, bạn phải tin tưởng rằng những gì ở hiện tại bằng cách nào đó sẽ kết nối trong tương lai. Bạn phải tin tưởng vào một điều gì đó – linh tính, số phận, cuộc đời, sự nghiệp hay bất cứ điều gì. Cách tiếp cận này chưa bao giờ làm tôi thất vọng và nó đã tạo nên sự khác biệt trong cuộc đời của tôi
Một trong những điều kỳ diệu được trao cho con người chúng ta là khát khao không thể dập tắt đạt được giấc mơ về cuộc sống tốt đẹp hơn, và khả năng lập mục tiêu để sống những giấc mơ đó.
One of the amazing things we have been given as humans is the unquenchable desire to have dreams of a better life, and the ability to establish goals to live out those dreams.
Có những người rất kì lạ. Họ thích vờn người thương mình bằng cách vừa nắm vừa buông. Không phải kiểu yêu không ràng buộc hay tôn trọng cuộc sống riêng của nhau, mà là kiểu cứ để đó, khi cần thì lại tìm về, tìm về thì phải có ở đó, không được biến mất, không được đi đâu. Chỉ ở đó và chờ mỗi họ, chờ đến khi họ cần thì họ lại ngọt ngào một tí, tình cảm một tí, nửa vời một tí. Còn bình thường, thì cứ lạnh nhạt, thờ ơ, nhìn đó, thấy đó, rồi để đó. Thứ tình cảm đó, là một sự lựa chọn tạm bợ, đừng ngu ngốc chờ tàu thuỷ ở sân bay nhé…