Các em không hiểu chuyện là vì chưa có kinh nghiệm, cho nên không biết sợ là như thế nào, mà ngay cả chuyện của người xung quanh cũng chẳng thèm quan tâm, các em chỉ cảm thấy thất tình và những chuyện vặt vãnh là quan trọng. Chúng ta phải quý trọng thời gian, nó không chờ chúng ta, mà chính chúng ta phải chạy theo nó, và có những người suốt ngày cứ chìm đắm trong nỗi đau của mình mà không chịu tiến về phía trước và đương nhiên họ mất đi sự định hướng cho tương lai của mình, thế nhưng không cần vì vậy mà khinh khi bản thân, không cần lo sẽ bị ai cười chê.
Tại sao chúng ta lại vội vàng? Bởi những người vội vã đi qua cuộc đời cũng là gấp gáp đi tới huyệt mộ. Điều đó chẳng mang lại được gì. Hãy dành đủ thời gian cho mọi chuyện bạn làm. Hãy dành thời gian để ăn đúng mực. Hãy dành thời gian để nghỉ ngơi và chơi đùa. Hãy dành thời gian để tỏ ra lịch sự. Hãy dành thời gian để bước qua đường đời – và nếu bạn ngã lăn xuống giữa đất đá, hãy đứng dậy và đi tiếp; đừng để sự vội vã hay lo lắng làm bạn chệch đường. Hãy nghiền ngẫm bản tính của mình. Bạn sẽ khỏe mạnh, hạnh phúc và thành công.
Why do we hurry? For they who hurry through life are hastening the tomb. It doesn’t pay. Take time sufficient for everything you do. Take time to eat properly. Take time to rest and play. Take time for politeness. Take time to pass over the road of life – and if you fail and fall among the rocks, arise again and struggle on; let not hurry nor worry divert you from your path. Study your nature. You will be healthy, happy and successful.
Thời gian trong đời ta là hữu hạn, bởi vậy ta nên cố gắng tự dạy bản thân, thay vì dạy dỗ người khác. Ta nên chinh phục bản thân, thay vì chinh phục người khác. Dù ta đi hay đến, đứng, ngồi hay nằm xuống, tâm trí ta nên tập trung vào hướng này. Nếu ta thực hành điều này và liên tục phát triển chánh niệm, trí tuệ nhanh chóng thăng hoa và đây là một cách hành thiền nhanh chóng.
We have limited time in our life, therefore we should try to teach ourselves, not to teach others. We should conquer ourselves, rather than conquer others. Whether coming or going, standing, sitting or lying down, our mind should be focused in this way. If we practise like this and develop mindfulness continuously, wisdom arises quickly and this is a fast way of practice.
Chúng ta là một xã hội đầy những con người bất hạnh đến lãy lừng: cô đơn, lo âu, chán nản, ưa phá hoại, dựa dẫm – những con người vui vẻ khi giết đi thời gian mà mình cố gắng để tiết kiệm.
We are a society of notoriously unhappy people: lonely, anxious, depressed, destructive, dependent – people who are glad when we have killed the time we are trying so hard to save.
Chúng ta không nên nói một giờ của người này đáng giá với một giờ của người khác, mà nên nói người này trong một giờ cũng đáng giá như người khác trong một giờ. Thời gian là tất cả, con người không là gì: nhiều nhất cũng chỉ là thân xác của thời gian.
We should not say that one man’s hour is worth another man’s hour, but rather that one man during an hour is worth just as much as another man during an hour. Time is everything, man is nothing: he is at the most time’s carcass.
Hỏi: Làm thế nào để không lãng phí thời gian?
Đáp: Bằng cách lúc nào cũng ý thức về điều đó.
Những điều có thể làm để lãng phí: Chờ đợi cả ngày bồn chồn trên ghế trong phòng đợi của nha sĩ; đứng trên ban công cả chiều Chủ nhật; nghe bài giảng bằng ngôn ngữ mình không hiểu; đi bằng đường tàu xa nhất và ít thuận tiện nhất, và dĩ nhiên đứng cả buổi xếp hàng trước quầy vé rạp hát và rồi không mua vé; và cứ như vậy…
Query: How contrive not to waste one’s time?
Answer: By being fully aware of it all the while.
Ways in which this can be done: By spending one’s days on an uneasy chair in a dentist’s waiting-room; by remaining on one’s balcony all of a Sunday afternoon; by listening to lectures in a language on doesn’t know; by traveling by the longest and least-convenient train routes, and of course standing all the way; by lining up at the box-office of theaters and then not buying a seat; and so forth.