Tác giả: Thiên Hạ Vô Bệnh

Con người đúng là một sinh vật kỳ quái. Lúc trước bọn họ có thể oán hận chán ghét lẫn nhau, nhưng khi thấy đối phương yếu ớt thì thái độ lại trở nên khác hắn.

Tác giả:
Từ khóa:

Con người hay phạm một ít sai lầm, ví như lúc mất đi rồi mới phát hiện người luôn bên cạnh làm bạn với mình đã không còn nữa. Lúc bàn tay trống rỗng mới ý thức được thứ còn lại mà bản thân mình có chỉ là tham lam cùng ích kỉ vô cùng tận.

Không cần thấy ưu điểm của người khác mà tự hạ thấp bản thân, không cần lấy lợi thế của mình mà miệt thị người khác.

Tác giả:
Từ khóa:

Thật ra, con người sống rất ngắn ngủi, đôi khi cũng giống như một giấc ngủ, ánh mắt vừa đóng vừa mở, một ngày liền trôi qua, ánh mắt vừa đóng không mở, đời này liền trôi qua.

Tác giả:
Từ khóa:

Có đôi khi thứ ta có được không phải là quá ít, mà do chúng ta cầu quá nhiều. Như vậy vĩnh viễn cũng không thể cảm thấy thỏa mãn.

Tác giả:
Từ khóa:

Trong trí nhớ mỗi người đều chôn giấu miệng vết thương sâu, nông, đã khép, hư thối. Chúng ta đối với chúng nó đều bất lực, không thể quên nhưng cũng không thể thản nhiên thừa nhận. Chúng ta có lẽ đôi khi cũng giống nhau.

Tác giả:
Từ khóa:

Có đôi khi, thứ ta có được không phải là quá ít, mà do chúng ta cầu quá nhiều. Như vậy vĩnh viễn cũng không thể cảm thấy thỏa mãn.

Tác giả:
Từ khóa:

Thích hoặc yêu thì đã sao, đó đều là chuyện của chính mình. Yêu một người, nếu người kia không yêu ngươi, làm ngươi chết đi sống lại, sống còn không bằng chết. Một khi đã như vậy, còn không bằng đừng yêu.

Từ lâu ta đã biết nói chuyện là một nghệ thuật, mà nói chuyện châm chọc người khác lại là một nghệ thuật rất cao thâm. Có người mở miệng ra là văng đầy lời lẽ hùng hổ thô tục, cuối cùng đối phương chỉ coi như ngươi đang nói chuyện với không khí, trong lòng thầm mắng: Thô tục, quá thô tục. Có người tươi cười quyến rũ mặt không đổi sắc nhưng giấu kim trong chữ, giấu dao trong lời nói. Làm sắc mặt người nghe xanh đỏ lục tím thay đổi liên tục, nhưng bởi vì khuôn mặt đối phương dịu dàng hòa ái tươi cười thân thiết nên bọn họ không thể làm gì, cuối cùng chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng. “Kẻ câm ăn hoàng liên, có khổ nói không được”, chính là loại này.

Tác giả:
Từ khóa:

Có một số việc, chính mình nên học cho tốt, bởi vì không phải lúc nào cũng có người ở bên cạnh giúp mình lúc mình bị thương. Miệng vết thương khép lại, cần nhờ bản thân mình.

Từ xưa đến nay, tình yêu đều không sai. Cái sai là thời gian, là thân phận, là ngươi yêu người không nên yêu.

Tác giả:
Từ khóa:

Từ xưa đến nay, đáng giận cùng đáng thương, người tốt cùng người xấu, không có đường ranh giới chính xác.

Ngươi có được những thứ mà người khác tha thiết ước mơ, điều ngươi khát cầu có lẽ là điều mà người khác cố gắng thoát khỏi. Cứ mơ tưởng về những thứ không thuộc về mình, không bằng quý trọng những gì mình đang có. Từ xưa, chuyện tốt khó vẹn toàn.

Có đôi khi, chúng ta phải cùng người khác chia sẻ ưu sầu của chính mình, bởi vì chúng ta là người, mà người thì chẳng thể lúc nào cũng mạnh mẽ.

Tôi vấp ngã rất nhiều lần, đứng lên rất nhiều lần, sau này cũng sẽ tiếp tục vấp ngã rồi lại bò lên – con người chính là như vậy, lặp lại vòng tuần hoàn thất bại cùng thắng lợi.

Tác giả:
Từ khóa:

Thương yêu của người khác đều như hoa trong gương, trăng trong nước, không thể đòi hỏi quá đáng, có được chưa chắc đã an toàn. Trên thế giới này, người có thể yêu ngươi, chỉ có mình ngươi.

Tác giả:
Từ khóa:

Thì ra có đôi lúc, mọi chuyện lại đơn giản như vậy. Cũng giống như việc tính toán chọn con đường ngắn nhất để đi, đường ngươi đi là một con đường thẳng tắp, trực tiếp lại rất nhanh. Mà chúng ta lại luôn bảy lượn tám lách, lo lắng suy tính quá nhiều, cuối cùng bỏ lỡ con đường tắt chính xác nhất, ngắn nhất.

Tác giả:
Từ khóa: