Tác giả: Khuyển Thần Khuyển Khuyển

Con người là như vậy, lúc không biết gì có thể sống rất vui vẻ, một khi biết chính mình bị bệnh nan y, sẽ giống thực vật lọt vào sa mạc, cho dù có nhiều sức sống cỡ nào cúng sẽ nhanh chóng héo rũ.

Người ta nói, nhân sinh như ngồi trên một chiếc xe buýt, cuối cùng cũng sẽ có một bến dừng dành cho bạn, mà nam nữ như hành khách đi qua những trạm đó. Có khi là vì chỗ ngồi trên xe rất thoải mái, không muốn xuống xe, có khi là vì không biết chính mình nên xuống xe, người cả đời không kết hôn chính là tài xế, mỗi ngày nhìn người khác lên lên xuống xuống, đã quá chán chường.

Đau đớn không đáng sợ, đáng sợ là lúc đau khổ nhất bên người không có một người nào.

Cuộc đời như ngồi trên một chiếc xe buýt, cuối cùng cũng sẽ có một bến dừng dành cho bạn, mà nam nữ như hành khách đi qua những trạm đó. Có khi là vì ngồi trên xe rất thoải mái, không muốn xuống xe, có khi là vì không biết chính mình nên xuống xe, người cả đời không kết hôn chính là tài xế, mỗi ngày nhìn người khác lên lên xuống xuống đã quá chán chường.

Nghe này, mình cho phép cậu thích mình. Nhưng mà, ngoại trừ bạch đầu giai lão, cậu không còn con đường nào khác để chọn hết!