Người tràn ngập âm nhạc trong lòng mới có thể tràn ngập lòng yêu mến đối với những thứ đẹp đẽ nhất.
Âm nhạc là thảo nguyên rộng lớn nhất, tự do nhất để sức tưởng tượng khai phá.
Điều kì diệu của âm nhạc hiện đại nằm ở chỗ nếu bạn diễn tấu sai, sẽ không có ai biết.
Văn học có thể giống như ánh sáng, chỉ cần mọi người sử dụng một cách thích hợp, nó có thể xuyên thấu mọi thứ.
Tác phẩm văn học thường luôn báo trước cuộc sống. Họ hoàn toàn không phải bê nguyên si cuộc sống, mà thực hiện nhào nặn có mục đích.
Chúng tôi làm việc trong bóng tối – chúng tôi làm điều mình có thể – chúng tôi trao đi điều mình có. Sự nghi ngờ của chúng tôi là đam mê, và đam mê của chúng tôi là nhiệm vụ. Phần còn lại là sự điên rồ của nghệ thuật.
We work in the dark – we do what we can – we give what we have. Our doubt is our passion and our passion is our task. The rest is the madness of art.
Tiếng thổn thức của một trái tim đang yêu là một nhạc điệu du dương, thánh thót nhất trong các loại âm nhạc ở trần gian.
Sự suy tàn của văn học cho thấy rõ sự suy tàn của một dân tộc. Hai cái này khi xuống dốc thì cùng tiến bước.
Không có văn hóa và thứ tự do tương đối nó gợi lên, xã hội ngay cả khi hoàn hảo cũng chỉ là rừng rậm. Vì vậy mọi sáng tạo đích thực đều là món quà gửi tới tương lai.
Without culture, and the relative freedom it implies, society, even when perfect, is but a jungle. This is why any authentic creation is a gift to the future.
Vẻ đẹp giống như trái cây giữa mùa hè, rất dễ bị hư thối, khó bảo quản. Trên đời có nhiều người đẹp, họ có tuổi trẻ phóng đãng, nhưng cuối đời phải hối hận. Vì vậy cái đẹp của tướng mạo và cái đẹp của đạo đức kết hợp lại làm một, chỉ có như vậy, cái đẹp mới có thể phát ra ánh sáng thực sự.