Chúng ta là một xã hội đầy những con người bất hạnh đến lãy lừng: cô đơn, lo âu, chán nản, ưa phá hoại, dựa dẫm – những con người vui vẻ khi giết đi thời gian mà mình cố gắng để tiết kiệm.
We are a society of notoriously unhappy people: lonely, anxious, depressed, destructive, dependent – people who are glad when we have killed the time we are trying so hard to save.
Thường người có nhiều việc phải làm và muốn làm, người đó sẽ tìm thấy thời gian nhiều nhất.
Sáng tạo chỉ là việc kết nối các vấn đề. Khi bạn hỏi những người giàu tính sáng tạo về cách họ làm điều gì đó, họ cảm thấy hơi gượng gập bởi họ thực sự không làm gì, họ chỉ thấy một số việc. Mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng hơn theo thời gian. Đó là bởi vì họ có thể kết nối những kinh nghiệm mình có và tổng hợp thành những thứ mới. Và lý do khiến họ có thể làm điều đó là họ có nhiều kinh nghiệm hơn hoặc họ đã suy nghĩ nhiều về kinh nghiệm của mình hơn người khác.
Creativity is just connecting things. When you ask creative people how they did something, they feel a little guilty because they didn’t really do it, they just saw something. It seemed obvious to them after a while. That’s because they were able to connect experiences they’ve had and synthesize new things. And the reason they were able to do that was that they’ve had more experiences or they have thought more about their experiences than other people.
Một trong những nỗi sợ hãi vì công việc quá nhiều là không có thời gian để quan sát. Và một khi bạn nổi tiếng, không còn nơi nào để bạn quan sát nữa. Bạn không thể ngồi trên xe buýt và nhìn mọi chuyện xảy ra.
One of the fears of having too much work is not having time to observe. And once you get recognised, there is nowhere for you to look any more. You can’t sit on a night bus and watch it all happen.
Thật là sự lãng phí tâm lực đáng buồn (selfies). Hãy tận hưởng từng khoảng khắc. Hãy làm gì đó đáng giá hơn với thời gian của mình, bất cứ điều gì. Hãy nhìn ra ngoài cửa sổ và suy ngẫm về cuộc đời.
What a tragic waste of engagement (selfies). Enjoy the moment. Do something more worthwhile with your time, anything. Stare out the window and think about life.
Thời gian trong đời ta là hữu hạn, bởi vậy ta nên cố gắng tự dạy bản thân, thay vì dạy dỗ người khác. Ta nên chinh phục bản thân, thay vì chinh phục người khác. Dù ta đi hay đến, đứng, ngồi hay nằm xuống, tâm trí ta nên tập trung vào hướng này. Nếu ta thực hành điều này và liên tục phát triển chánh niệm, trí tuệ nhanh chóng thăng hoa và đây là một cách hành thiền nhanh chóng.
We have limited time in our life, therefore we should try to teach ourselves, not to teach others. We should conquer ourselves, rather than conquer others. Whether coming or going, standing, sitting or lying down, our mind should be focused in this way. If we practise like this and develop mindfulness continuously, wisdom arises quickly and this is a fast way of practice.
Muốn kéo dài thời gian ban ngày, biện pháp tốt nhất chẳng gì hơn là lấy cắp mấy tiếng của ban đêm.
Hãy học cách tận hưởng từng phút giây của cuộc đời. Hạnh phúc ngay lúc này. Đừng đợi điều gì đó ngoài bản thân sẽ khiến bạn hạnh phúc trong tương lai. Hãy nghĩ thời gian bạn phải bỏ ra thật đáng giá biết bao, dù là làm việc hay ở bên gia đình. Mỗi phút giây đều nên được tận hưởng và nhấm nháp.
Learn to enjoy every minute of your life. Be happy now. Don’t wait for something outside of yourself to make you happy in the future. Think how really precious is the time you have to spend, whether it’s at work or with your family. Every minute should be enjoyed and savored.
Quá khứ đã qua, tương lai chưa đến và hiện tại là tất cả. Mỗi giây phút đều có ý nghĩa riêng của nó, hãy nắm giữ những điều đó thật chặt.
Don’t count what you lost, cherish what you have and plan what to gain because the past never returns but the future may fulfill the loss.
Đừng đếm những gì bạn đã mất, hãy quý trọng những gì bạn đang có và lên kế hoạch cho những gì sẽ đạt được bởi quá khứ không bao giờ trở lại, nhưng tương lai có thể bù đắp cho mất mát.
Khi người ta hỏi tôi liệu có phải Chúa trời tạo ra vũ trụ không, tôi bảo họ rằng bản thân câu hỏi đã là vô nghĩa. Thời gian không tồn tại trước Big Bang, nên không có thời gian để Chúa trời tạo ra vũ trụ. Nó giống như hỏi đường tới rìa của trái đất; Trái đất là hình cầu; nó không có rìa; vậy nên đi tìm rìa Trái đất là một chuyện vô ích. Mỗi chúng ta đều tự do tin điều gì mình muốn, và quan điểm của tôi về cách giải thích đơn giản nhất là: không có Chúa trời. Không ai tạo ra vũ trụ, và không ai điều khiển vận mệnh của ta. Điều này dẫn tôi tới nhận thức rằng; có lẽ không có thiên đường, và không có thế giới bên kia. Chúng ta chỉ có cuộc đời này để thưởng thức kết cấu mênh mang của vũ trụ, và bởi vậy, tôi cực kỳ biết ơn.
When people ask me if a god created the universe, I tell them that the question itself makes no sense. Time didn’t exist before the big bang, so there is no time for god to make the universe in. It’s like asking directions to the edge of the earth; The Earth is a sphere; it doesn’t have an edge; so looking for it is a futile exercise. We are each free to believe what we want, and it’s my view that the simplest explanation is; there is no god. No one created our universe, and no one directs our fate. This leads me to a profound realization; There is probably no heaven, and no afterlife either. We have this one life to appreciate the grand design of the universe, and for that I am extremely grateful.